Bài Biảng Của ĐTC
Phan-xi-cô Trong Thánh Lễ Dành Cho Các Linh Mục Trong Khuôn Khổ Năm Thánh, ngày
03.06.2016
Anh em Linh mục thân mến,
vì chúng ta đang cử hành Năm Thánh dành cho Linh mục nhân ngày Đại Lễ Kính
Thánh Tâm Chúa Giê-su, nên chúng ta được kêu gọi, hãy trở về với con tim, trở
về với nội tâm, trở về với những nguồn cội vững chắc nhất của đời sống, trở về
với cốt lõi của những cảm nghĩ – tắt một lời: trở về với trung tâm của con
người. Và hôm nay, chúng ta hãy hướng cái nhìn về hai con tim: Con tim của vị
Mục Tử Tốt Lành, và con tim mục tử của mỗi chúng ta.
Con tim của vị Mục Tử Tốt
Lành không phải chỉ là con tim mà nó có Lòng Nhân Hậu đối với chúng ta, nhưng
nó là chính Lòng Thương Xót. Tình Yêu của Thiên Chúa Cha chiếu giãi ở đó; ở đó,
tôi đã nhận được cảm nghĩ chắc chắn và sẽ được cảm thông như tôi đang là; ở đó,
tôi tận hưởng niềm xác tín rằng, tôi đã được tuyển chọn cũng như đã và đang
được yêu thương với tất cả mọi giới hạn cũng như mọi tội lỗi của tôi. Trong khi
tôi hướng về con tim ấy, tôi nhớ lại Tình Yêu thuở ban đầu của tôi: tôi nhớ tới
phút giây khi Thiên Chúa đụng chạm tới tôi từ trong nơi thẳm sâu nhất, cũng như
đã mời gọi tôi bước đi theo Ngài, để dựa vào Lời Ngài, vui mừng thả lưới sự
sống (xc. Lc 5,5).
Con tim của vị Mục Tử Tốt
Lành nói với chúng ta rằng, Tình Yêu của Ngài không biết tới những giới hạn, và
rằng, Tình Yêu ấy sẽ không bao giờ trở nên mệt mỏi, cũng không bao giờ ngừng. Ở
đó, chúng ta nhìn ngắm sự trao hiến chính mình một cách liên tục và không giới
hạn của Ngài; ở đó, chúng ta tìm thấy nguồn mạch của Tình Yêu trung tín và dịu
hiền, mà Tình Yêu ấy cho phép tự do và làm cho người ta được tự do; ở đó, mỗi
lần chúng ta đều tái khám phá ra rằng, Chúa Giê-su yêu thương chúng ta „cho đến
cùng“ (Ga 13,1) – Ngài không dừng lại sớm, nhưng đi cho đến cùng! -, mà không
hề có sự kỳ kèo trong một lúc nào đó.
Con tim của vị Mục Tử Tốt
Lành trải dài tới chúng ta, nó được „nối mạch“ tới tận những ai đang ở xa nhất;
mũi kim trên chiếc la bàn của nó kiên định chỉ về hướng, mà ở đó nó biểu lộ một
sự yếu đuối đặc biệt của Tình Yêu, vì nó muốn đạt tới được tất cả và không muốn
đánh mất bất cứ một ai.
Trước Thánh Tâm Chúa
Giê-su, một câu hỏi có tính căn bản của đời sống Linh mục chúng ta bất thần
xuất hiện: Con tim của tôi đang được hướng tới đâu? Đó là một câu hỏi mà các
Linh mục chúng ta phải thường xuyên đặt ra cho mình, mỗi ngày, mỗi tuần: Con
tim của tôi đang hướng về đâu? Sự phục vụ thường xuyên được chất đầy với muôn
vàn những sáng kiến, mà những sáng kiến ấy đặt Linh mục vào nhiều mặt trận: Từ
việc dậy Giáo lý, tới việc cử hành Phụng Vụ; từ việc dấn thân trong lãnh vực
Caritas tới những bổn phận mục vụ, và thậm chí là những bổ phận quản trị. Một
câu hỏi vẫn luôn ở giữa rất nhiều những hoạt động: Con tim của tôi đang được
neo đậu ở đâu – vì Cha vừa chợt nhớ ra lời cầu nguyện tuyệt vời sau đây của
Phụng Vụ: fixa sunt gaudia…, Người ta hướng tới đâu nếu không phải là tới kho
tàng mà người ta đang tìm kiếm? Vì thế, Chúa Giê-su nói: „Kho
tàng của ngươi ở đâu thì lòng ngươi cũng ở đó“ (Mt 6,21).
Chúng ta có những yếu
đuối, và cũng có những lỗi lầm. Nhưng chúng ta hãy đi tới tận gốc rễ của những
yếu đuối cũng như tới tận gốc rẽ của những lồi lầm nơi chúng ta, để tìm cho ra
kho tàng mà chúng đang làm cho chúng ta xa cách Thiên Chúa, đang ở chỗ nào.
Con tim của Chúa Giê-su
có hai kho tàng không thể thay thế được. Vâng, Chúa Giê-su chỉ có hai kho tàng:
Thiên Chúa Cha và chúng ta. Mọi ngày tháng trong đời của Ngài đều diễn ra giữa
việc cầu nguyện với Thiên Chúa Cha và sự gặp gỡ với con người. Ngài gặp gỡ với
con người mà không có khoảng cách. Ngay cả con tim mục tử của Chúa Ki-tô cũng
chỉ biết tới hai hướng: Thiên Chúa và con người. Con tim của Linh mục chính là
con tim bị xuyên thủng bởi Tình Yêu của Thiên Chúa. Vì thế, Ngài không chằm
chặp vào bản thân mình nữa (Ngài không nên bám riết vào bản thân mình nữa),
nhưng được hướng về Thiên Chúa và con người. Đó không còn phải là „con tim lảo
đảo“ nữa, tức con tim bị lôi cuốn bởi sức quyến rũ của những điều chóng vánh,
hay bị kéo tới kéo lui bởi sự khát khao được tán thành và những đáp ứng nhỏ
nhoi. Đó là tội lỗi… Thay vì thế, nó phải là một con tim được củng cố trong
Thiên Chúa, được cuốn hút bởi Chúa Thánh Thần, và được mở ra cũng như được đặt
ra sẵn ra cho con người sử dụng. Và ở đấy, nó giải quyết vấn đề tội lỗi của
mình.
Để làm cho con tim của
chúng ta được bừng cháy lên bởi Tình Yêu của Chúa Ki-tô, bởi Tình Yêu của vị
Mục Tử tốt lành, chúng ta có thể rèn luyện để làm cho ba hành động sau đây được
hiệp nhất thành một: khát khao, bao hàm và vui mừng.
Trước tiên là sự khát
khao tìm kiếm. Ngôn Sứ Ê-dê-ki-en đã nhắc nhớ chúng ta rằng, chính Thiên Chúa
kiếm tìm chiên của Ngài (Ed 34,11.16). Ngài „đi
đến với con chiên bị lạc“ – Tin Mừng nói như thế (Lc 16,4), mà không hề để
cho mình bị gây khiếp sợ bởi những hiểm nguy; không hề do dự, Ngài mạnh mẽ đột
nhập vào những vùng nằm bên ngoài cánh đồng cỏ; đột nhập vào trong những lĩnh
vực nằm ở bên ngoài giờ làm việc. Và Ngài không để cho mình được trả lương cho
những giờ làm thêm! Ngài không trì hoãn việc tìm kiếm. Ngài không suy nghĩ theo
kiểu: „Hôm nay tôi đã làm xong bổn phận
của tôi rồi, chuyện đó ngày mai tôi mới quan tâm“, nhưng ngay lập tức, Ngài
bắt tay vào việc. Con tim của Ngài sẽ luôn bất an cho tới khi nào Ngài tái tìm
thấy con chiên bị lạc. Và khi Ngài tìm thấy nó rồi, Ngài sẽ lập tức quên đi
những vất vả cực nhọc, rồi vác nó lên vai của mình với tất cả sự hài lòng. Ngài
phải đi ra để kiếm tìm nó, nói với nó, dỗ dành nó. Đôi khi Ngài cũng phải lưu
lại trước Nhà Tạm và chiến đấu với Chúa vì con chiên đó.
Đó là con tim tìm kiếm:
Đó là một con tim không „tư hữu hóa“ thời gian và không gian – khốn cho những
mục tử nào tư hữu hóa sứ mạng của mình! -, không bận tâm tới sự nghỉ ngơi đáng
được hưởng của mình, cũng không bao giờ đòi hỏi người khác đừng quấy rầy mình.
Người mục tử theo con tim của Thiên Chúa không bảo vệ những tiện nghi riêng,
không bận tâm tới chuyện bảo vệ danh thơm tiếng tốt của mình – người ta có thể
âm thầm vu khống cho Ngài, như người ta đã từng vu khống cho Chúa Giê-su! -,
vâng, không hề có bất cứ sự hãi sợ nào trước những lời chỉ trích, nhưng sẵn
sàng đối diện với những rủi ro, chỉ cốt sao nên giống Chúa của mình. „Phúc thay khi anh em bị bách hại!“ v.v…
Vị mục tử thích hợp với
Chúa Giê-su là vị mục tử thủ đắc một con tim tự do để thoát ra khỏi những điều
riêng tư. Con tim ấy không sống bằng cách „báo cáo kết toán“ những tài sản
riêng và những giờ phục vụ của mình: Con tim ấy không phải là kế toán viên tinh
thần, nhưng là một người Samaria nhân hậu trên đường đi tìm những người nghèo
túng. Ông là một mục tử, chứ không phải là trưởng ban thanh tra của đoàn chiên,
và dấn thân cho sứ mạng không chỉ 50 hay 60%, nhưng với toàn cuộc hiện sinh của
mình. Nếu Ngài ra đi để tìm kiếm, thì Ngài sẽ thấy và sẽ thấy, vì Ngài liều
mạng. Nếu vị mục tử không hề dám liều mạng thì Ngài cũng sẽ chẳng tìm thấy bất
cứ điều chi… Ngài không dừng lại sau những thất vọng, và không ngừng nỗ lực.
Trong thực tế, Ngài vẫn đang kiên định trong sự tốt lành, được xức dầu bởi sự
kiên định của Thiên Chúa đến độ không ai sẽ bị hư mất. Vì thế, Ngài không chỉ
giữ cho những cánh cửa được luôn rộng mở, nhưng còn đi ra để tìm kiếm những con
chiên không muốn bước qua cửa nữa. Như bất cứ người Ki-tô hữu tốt lành nào, và
với tư cách là mẫu gương cho tất cả các Ki-tô hữu, Ngài sẽ thường xuyên đi ra
khỏi chính mình. Điểm nhấn nơi con tim của Ngài hiện hữu ở bên ngoài con người
của Ngài: nó sẽ bị ly tâm, và chỉ quy hướng về Chúa Giê-su – không bị bám vào
cái TÔI của mình, nhưng bởi Thiên Chúa và bởi con người.
Điều thứ hai là sự bao
hàm. Chúa Ki-tô yêu thương và biết rõ chiên của Ngài, Ngài trao hiến mạng sống
của Ngài cho chúng, và không có con nào xa lạ đối với Ngài (xc. Ga 10,11-14).
Đàn chiên của Ngài chính là gia đình và là sự sống của Ngài. Ngài không phải là
thủ trưởng bị gây sợ hãi bởi đàn chiên, nhưng là mục tử, Đấng đồng hành với
chiên, và gọi tên từng con một (xc. Ga 10,3-4). Và Ngài muốn quy tụ những con
chiên khác mà chúng chưa sống bên cạnh Ngài (xc. Ga 10,16).
Người Linh mục của Chúa
Ki-tô cũng phải như thế: Ngài được xức dầu để đưa ra quyết định cho dân chúng
chứ không phải tự đưa ra những quyết định cho những kế hoạch riêng của mình, và
để đến gần những con người cụ thể mà Thiên Chúa, qua Giáo hội, đã ủy thác cho
Ngài. Đừng ai bị loại ra khỏi con tim của Ngài; đừng ai bị loại ra khỏi lời cầu
nguyện và khỏi nụ cười của Ngài. Với cái nhìn đầy tình mến và với một con tim
phụ tử, Ngài hãy đón nhận và hãy ôm tất cả vào lòng; và nếu Ngài phải khuyên
dạy, thì Ngài phải luôn luôn thực hiện điều ấy trong sự gần gũi. Ngài đừng
khinh thường bất cứ ai, nhưng hãy sẵn sàng làm cho đôi tay của mình bị bám bẩn
vì tất cả. Người mục tử tốt lành không đeo găng tay! Với tư cách là người phục
vụ bàn thánh mà Ngài cử hành và sống, Ngài không mong chờ lời chào hỏi và những
lời khen ngợi của những người khác, nhưng giơ cánh tay ra với tư cách là người
đầu tiên, và dẹp bỏ những chuyện vớ vẩn, những điều tiên kiến và những độc tố.
Ngài lắng nghe những vấn đề với sự kiên nhẫn, và đồng hành với những bước đi
của con người, bằng cách là Ngài phân phát ơn tha thứ của Thiên Chúa với sự cảm
thông to lớn. Ngài không quát mắng những người đã rời bỏ con đường cũng như đã
lạc đường, nhưng luôn luôn sẵn sàng để tái hội nhập và dàn xếp những bất hòa.
Ngài là một con người biết ôm ghì những người khác vào lòng.
Cuối cùng là sự vui mừng.
Thiên Chúa „tràn đầy niềm vui“ (Lc
15,5): Niềm vui của Ngài có nền tảng của nó trong sự tha thứ; trong sự sống tái
sinh; trong người con đã tái hít thở bầu khí của nhà Cha. Niềm vui của Chúa
Giê-su, của vị Mục Tử Tốt Lành, không phải là niềm vui về chính mình, nhưng là
niềm vui về người khác và với người khác, đó là niềm vui thực sự của Tình Yêu.
Đó cũng là niềm vui của Linh mục. Ngài được biến đổi nhờ vào Lòng Xót Thương mà
Ngài chứng tỏ một cách tự do. Đó là sự tự do đền đáp! Trong cầu nguyện, Ngài
khám phá ra niềm an ủi của Thiên Chúa, và có được kinh nghiệm rằng, không gì
mạnh mẽ cho bằng Tình Yêu của Thiên Chúa. Vì thế, Ngài thanh thản trong lòng,
và hạnh phúc với việc trở thành mương máng của Lòng Thương Xót cũng như hạnh
phúc với việc mang con người tới gần với con tim của Thiên Chúa. Sự buồn rầu sẽ
là chuyện bình thường đối với Ngài, nhưng chỉ trong chốc lát; tuy nhiên, sự gắt
gỏng chua chát sẽ là điều xa lạ đối với Ngài, vì Ngài là một mục tử theo con
tim dịu hiền của Thiên Chúa.
Anh em Linh mục thân mến,
trong khi cử hành Bí Tích Thánh Thể mỗi ngày, chúng ta sẽ tái thấy căn tính mục
tử của chúng ta. Mỗi lần như thế chúng ta đều có thể thực sự biến những lời của
Ngài: „này là Mình Thầy sẽ bị nộp vì các
con“, thành lời của chúng ta. Đó là ý nghĩa của cuộc sống chúng ta, đó là
những lời mà với chúng, trong một cách thế nào đó, chúng ta có thể canh tân lời
hứa tận hiến của chúng ta mỗi ngày. Cha xin cám ơn anh em vì lời thưa „XIN
VÂNG“ của anh em, và vì rất nhiều những lời „XIN VÂNG“ thầm kín mỗi ngày mà chỉ
có Chúa mới biết, và xin cám ơn về sự sẵn sàng của anh em trước việc trao hiến
cuộc sống trong sự hiệp nhất với Chúa Giê-su: Nguồn cội tinh tuyền của niềm vui
chúng ta nằm ở đó.
Quảng Trường Thánh
Phê-rô, sáng thứ Sáu ngày mồng 03 tháng 06 năm 2016
ĐTC Phan-xi-cô
Lm Đa-minh Thiệu O.Cist –
chuyển ngữ