SỨ ĐIỆP CỦA ĐỨC GIÁO
HOÀNG GIOAN PHAOLÔ II
NHÂN
NGÀY THẾ GIỚI CẦU NGUYỆN CHO ƠN THIÊN TRIỆU LẦN THỨ 40
11/5/2003
- CHÚA NHẬT IV PHỤC SINH
Chủ
đề: Ơn gọi phục vụ
Các chư huynh đáng kính trong chức vụ Giám mục,
Anh chị em rất thân mến trên toàn thế giới !
1. “Đây là người
tôi trung Ta đã tuyển chọn, đây là người Ta yêu dấu, Ta hài lòng về Người” (Mt
12,18; x. Is 42,1-4).
Chủ đề của Sứ
điệp này nhân Ngày thế giới Cầu nguyện cho ơn thiên triệu lần thứ 40 mời gọi
chúng ta trở về nguồn cội của ơn gọi kitô-hữu, về câu chuyện của Đấng đầu tiên
được Chúa Cha kêu gọi, Đức Giêsu, Con của Ngài, là “người tôi tớ” của Chúa Cha,
được các ngôn sứ tiên báo là Đấng mà Chúa Cha đã tuyển chọn và hình thành từ
trong dạ mẹ (x. Is 49, 1-6), người con yêu dấu mà Chúa Cha nâng đỡ và hài lòng
(x. Is 42, 1-9), Ngài đã đặt thần khí trong Người và trao ban quyền năng (x. Is
49, 5), và là Đấng Ngài sẽ nâng cao (x. Is 52,13 – 53,12).
Bản văn linh
ứng đề ra một ý nghĩa rất tích cực cho từ “tôi tớ”, điều đó thật hiển nhiên.
Trong văn hoá của ngày hôm nay, người phục vụ được xem như hạng người thấp kém;
nhưng trong lịch sử thánh, người tôi tớ là người được Thiên Chúa kêu gọi để chu
toàn một công cuộc cứu độ và cứu chuộc đặc biệt. Người tôi tớ biết rằng mình đã
nhận lãnh tất cả những gì mình có và mình là. Như một hệ quả, người ấy cũng cảm
thấy mình được mời gọi đem ra phục vụ người khác điều mình đã nhận lãnh.
Trong Kinh
Thánh, phục vụ luôn gắên liền với một lời mời gọi đặc biệt đến từ Thiên Chúa.
Vì thế, nó diễn tả sự hoàn thành lớn lao nhất của phẩm giá một thụ tạo, cũng
như nhắc lại chiều kích huyền nhiệm, siêu việt của thụ tạo. Cũng xảy ra như thế
trong cuộc đời Đức Giêsu, Người tôi tớ trung thành đã được mời gọi thực hiện
công trình cứu chuộc phổ quát.
2. “Như một con
chiên bị đem đi giết …” (Is 53,7).
Trong Kinh
Thánh, có một liên hệ chặt chẽ và hiển nhiên giữa phục vụ và cứu chuộc, cũng
như giữa phục vụ và đau khổ, giữa Người tôi tớ và Con chiên của Thiên Chúa.
Đấng Mêsia là Người tôi tớ Đau khổ đã vác trên vai gánh nặng của tội lỗi nhân
loại. Người là con chiên “bị đem đi giết” (Is 53,7) để trả giá cho những tội
lỗi mà nhân loại đã phạm, và vì thế đem lại cho nhân loại sự phục vụ mà nó cần
hơn hết. Người tôi tớ là Con chiên “bị ngược đãi và chịu cực hình, nhưng chẳng
mở miệng kêu ca” (Is 53,7), vì thế tỏ bày một quyền năng phi thường: quyền năng
không phải chống lại sự dữ bằng sự dữ, nhưng đáp lại sự dữ bằng sự lành.
Đó là sức
mạnh dịu dàng của người tôi tớ, là người tìm được sức mạnh trong Thiên Chúa và,
vì thế, được Thiên Chúa đặt làm “ánh sáng muôn dân” và đem đến ơn cứu độ (Is
49,5-6). Một cách huyền nhiệm, ơn gọi phục vụ luôn là một ơn gọi thông phần một
cách rất riêng tư vào trong sứ vụ cứu độ – một sự thông phần phải trả giá và
đau đớn.
3. “… như Con
Người, Đấng đã đến không phải để được phục vụ nhưng là để phục vụ” (Mt 20,28).
Đức Giêsu quả
thật là mẫu gương hoàn hảo của “người tôi tớ” mà Kinh Thánh nói đến. Người là
Đấng đã tự hủy hoàn toàn khi mặc lấy “hình hài của một người tôi tớ” (Pl 2,7)
và hiến mình trọn vẹn cho công việc của Chúa Cha (x. Lc 2,49), như người con
yêu dấu mà Chúa Cha rất mực hài lòng (x. Mt 17,5). Đức Giêsu đã không đến để
được phục vụ, “nhưng để phục vụ, và trao ban mạng sống để cứu chuộc nhiều
người” (Mt 20,28). Người đã rửa chân cho các môn đệ và tuân phục chương trình
của Chúa Cha cho đến chết, chết trên Thánh giá (x. Pl 2,8). Vì thế, Chúa Cha đã
tôn vinh Người, ban cho Người một danh hiệu mới và đặt Người làm Chúa trên trời
dưới đất (x. Pl 2,9-11).
Làm sao ta
lại không đọc ra trong câu chuyện của “Đức Giêsu tôi tớ” câu chuyện của mọi ơn
gọi : câu chuyện mà Đấng Tạo Thành đã hoạch định cho mọi con người, câu chuyện
nhất thiết phải xuyên qua lời mời gọi phục vụ và đạt đến cực điểm qua việc khám
phá danh hiệu mới mà Thiên Chúa đã dự kiến cho mỗi cá nhân ? Trong “danh hiệu”
này, mỗi người có thể nắm bắt được căn tính của riêng mình, nhắm đến một sự hoàn
thiện bản thân mà đem lại cho mình sự tự do và hạnh phúc. Cách riêng, làm sao
ta lại không đọc ra trong dụ ngôn của Chúa Con, Người Tôi Tớ và Đức Chúa, câu
chuyện về ơn gọi của con người được Đức Giêsu mời gọi đi theo Người cách sát
hơn: đó là, trở nên người tôi tớ trong sứ vụ linh mục hoặc thánh hiến tu trì ?
Quả thế, ơn gọi linh mục hoặc ơn gọi tu trì, bởi chính bản chất của nó, luôn là
những ơn gọi để quảng đại phục vụ Thiên Chúa và người lân cận.
Vì thế phục
vụ trở nên vừa là con đường vừa là phương tiện có giá trị để đạt đến một sự
hiểu biết tốt hơn về ơn gọi của riêng mình. Diakonia là một hành trình mục vụ
đích thực về ơn gọi (x. Những ơn gọi mới cho một Âu Châu mới, 27c).
4. “Thầy ở đâu,
kẻ phục vụ Thầy cũng sẽ ở đó” (Ga 12,26).
Đức Giêsu,
Người Tôi Tớ và Đức Chúa, cũng là Đấng kêu gọi. Người kêu gọi chúng ta nên
giống Người, bởi vì chỉ qua phục vụ mà con người khám phá phẩm giá của chính
mình và phẩm giá của người khác. Người mời gọi phục vụ như Người đã phục vụ.
Khi các mối tương giao liên vị được khiến hứng bởi sự phục vụ lẫn nhau, một thế
giới mới được tạo thành và, trong đó, một văn hoá đích thực về ơn gọi được phát
triển.
Với sứ điệp
này, tôi muốn, một cách nào đó, để Đức Giêsu dùng lời nói của tôi, mà đề nghị
với người trẻ lý tưởng phục vụ, và giúp họ vượt thắng những cám dỗ của chủ
nghĩa cá nhân và ảo tưởng có được hạnh phúc theo đường lối ấy. Dầu có một vài
áp lực đối kháng, hiện diện trong não trạng của ngày hôm nay, trong tâm hồn của
nhiều người trẻ có một khuynh hướng tự nhiên là mở lòng cho người khác, nhất là
cho những người thiếu thốn nhất. Điều này biến họ nên quảng đại, biết đồng cảm,
sẵn sàng quên mình nhằm đặt người khác lên trên những lợi ích của riêng mình.
Các bạn trẻ
thân mến, phục vụ là một ơn gọi hoàn toàn tự nhiên, bởi vì con người tự bản
tính là những người tôi tớ, chứ không là chủ của đời sống mình, và đến lượt
mình cũng cần đến sự phục vụ của kẻ khác. Phục vụ tỏ lộ ra rằng chúng ta thoát
khỏi sự chiếm đoạt của cái tôi. Nó tỏ lộ ra rằng chúng ta có một trách nhiệm
đối với người khác. Và phục vụ là một khả thể đối với mọi người, qua những cử
chỉ xem ra nhỏ bé, nhưng trong thực tế, là vĩ đại nếu chúng được linh hoạt bởi
một tình yêu chân thành. Người tôi tớ đích thật thì khiêm hạ và biết cách trở
nên “vô dụng” (x. Lc 17,10). Họ không tìm kiếm những lợi lộc vị kỷ, nhưng hiến
mình cho kẻ khác, khi cảm nghiệm niềm vui của tính nhưng không qua việc hiến
tặng bản thân.
Các bạn trẻ
thân mến, cha hi vọng các con có thể biết cách lắng nghe tiếng của Thiên Chúa
mời gọi các con phục vụ. Đó là con đường mở ra biết bao hình thức của sứ vụ vì
lợi ích của cộng đoàn: từ các tác vụ được phong cho đến các tác vụ khác nhau
được thiết lập và được nhìn nhận là những thừa tác vụ, như dạy giáo lý, linh
hoạt phụng vụ, giáo dục giới trẻ và những diễn tả khác nhau về đức ái (x. Novo
millennio ineunte, 46). Khi bế mạc Đại Năm Thánh, cha đã nhắc nhở các con rằng
đó là “thời gian của một ‘sáng tạo’ mới trong đức ái” (ibidem, 50). Hỡi các bạn
trẻ, chính các con, cách đặc biệt, có bổn phận làm cho đức ái có được những lối
biểu lộ trong tất cả sự phong phú thiêng liêng và tông đồ của nó.
5. “Ai muốn làm
người đứng đầu, thì phải làm người rốt hết, và làm người phục vụ mọi người” (Mc
9,35).
Đức Giêsu đã
nói như thế với Nhóm mười hai, khi Người bắt gặp họ đang tranh luận xem ai
trong số họ “là người lớn nhất” (Mc 9,34). Đó là một cám dỗ thường xuyên, không
miễn cho ngay cả người chủ toạ Bí tích Thánh Thể, bí tích của tình yêu tối cao
của “Người tôi tớ Đau khổ”. Ai chu toàn sự phục vụ này đều được mời gọi trở
thành một người tôi tớ theo một cách thức triệt để nhất. Quả vậy, người ấy được
kêu gọi hành động “nhân danh Đức Kitô”, và như thế sống lại cùng một thân phận
của Đức Giêsu trong Bữa tiệc ly, như Đức Giêsu, muốn yêu thương cho đến cùng, ngay
cả trao ban mạng sống mình. Vì thế, chủ toạ Bữa tiệc của Chúa là một lời mời
gọi cấp bách hiến tặng bản thân, để lối ứng xử của Người tôi tớ Đau khổ và Đức
Chúa có thể tiếp tục và tăng trưởng trong Hội Thánh.
Các bạn trẻ
thân mến, hãy gắn bó với những giá trị và chọn lựa triệt để sẽ biến đổi đời
sống các con thành cuộc đời phục vụ kẻ khác, theo vết chân của Đức Giêsu, Con
chiên của Thiên Chúa. Đừng để mình bị quyến rũ bởi lời mời gọi của quyền lực và
tham vọng cá nhân. Lý tưởng linh mục phải luôn được thanh luyện khỏi những điều
đó và những hàm hồ nguy hiểm khác.
Lời mời gọi
của Chúa Giêsu vẫn còn vang vọng ngày hôm nay : “Nếu ai phục vụ Thầy, người ấy
phải theo Thầy” (Ga 12,26). Đừng e ngại đón nhận lời mời gọi này. Chắc chắn các
con sẽ gặp phải những khó khăn và hi sinh, nhưng các con sẽ hạnh phúc khi phục
vụ, các con sẽ là chứng nhân của niềm vui mà thế gian không thể ban tặng. Các
con sẽ là những ngọn lửa sống động của một tình yêu vô biên và vĩnh cửu. Các
con sẽ nhận biết những phong phú thiêng liêng của chức vụ linh mục, quà tặng và
mầu nhiệm thần linh.
6. Cũng như vào
những dịp khác, vào lúc này đây, chúng ta hướng nhìn về Đức Maria, Mẹ của Hội
Thánh và Ngôi sao của công cuộc phúc âm hoá mới. Chúng ta hãy tin tưởng khẩn
cầu Mẹ, để Hội Thánh không thiếu những người nam, người nữ sẵn sàng quảng đại
đáp trả lời mời gọi của Chúa, Đấng mời gọi một sự phục vụ trực tiếp hơn cho Tin
Mừng:
“Lạy Mẹ Maria, nữ tì khiêm
hạ của Thiên Chúa Tối cao,
Người Con mà Mẹ hạ sinh đã
biến Mẹ thành người tôi tớ của nhân loại.
Cuộc đời Mẹ là một sự phục
vụ khiêm tốn và quảng đại.
Mẹ là người tôi tớ của Lời
khi thiên thần
loan báo cho Mẹ biết kế
hoạch cứu độ của Thiên Chúa.
Mẹ là người tôi tớ của Chúa
Con, khi ban cho Người sự sống
và luôn hướng về mầu nhiệm
của Người.
Mẹ là người tôi tớ của Đấng
Cứu chuộc,
khi dũng cảm đứng dưới chân
Thánh giá,
kề bên Người tôi tớ Đau khổ
và Con chiên,
Đấng hi sinh chính mình vì
yêu thương chúng con.
Mẹ là người tôi tớ của Hội
Thánh vào ngày lễ Hiện xuống
và với lời chuyển cầu Mẹ
tiếp tục sinh ra Người trong mọi tín hữu,
cả trong thời đại khó khăn
và nhiễu nhương này của chúng con.
Ước gì những người trẻ của
thiên niên kỷ thứ ba hướng nhìn lên Mẹ,
người Thiếu nữ của Israen,
Đấng biết đến sự xao động
của một tâm hồn trẻ
khi đối diện với kế hoạch
của Thiên Chúa hằng sống.
Xin làm cho họ biết chấp
nhận lời mời gọi của Con Mẹ
là trao ban trọn vẹn đời
sống mình vì vinh quang của Thiên Chúa.
Xin làm cho họ hiểu rằng
phục vụ Thiên Chúa làm thoả mãn tâm hồn,
và chỉ trong việc phục vụ
Thiên Chúa và vương quốc của Người
mà chúng con hoàn thành
cuộc đời chúng con theo kế hoạch của Thiên Chúa,
và đời sống trở nên một bài
ca tụng vinh quang dâng lên Rất Thánh Ba Ngôi. Amen.”
Vatican, ngày 16 tháng Mười năm 2002
GIOAN PHAOLÔ II