Dẫn nhập
Bài viết bàn về tầm quan trọng của việc đặt
một đoạn văn vào “bối cảnh văn chương” và tìm hiểu “cấu trúc” để hiểu ý nghĩa
của đoạn văn ấy. Đây là những bước quan trọng của phương pháp đọc Kinh Thánh.
Bài viết chọn đoạn văn Mt 21,28-32 (Chúa Nhật XXVI thường niên, năm A) làm ví
dụ. Có thể tạm gọi đoạn văn Mt 21,28-32 là “dụ ngôn về nói và làm của hai người
con”. Tuy nhiên, tựa đề này chưa lột tả hết nội dung của đoạn văn Mt 21,28-32.
Cần đặt đoạn văn này vào bối cảnh văn chương của nó và tìm hiểu cấu trúc
mới có thể khám phá ra những nét hay, những nét tương phản mạnh mẽ trong bản
văn. Các trích dẫn bản văn Tin Mừng Mát-thêu trong bài viết được lấy từ bản dịch của Nhóm Các Giờ Kinh Phụng Vụ. Bản văn Mt 21,28-32 như sau:
[Mt 21,28-32] 28 Các ông nghĩ sao: Một
người kia có hai con trai. Ông ta đến nói với người thứ nhất: "Này con,
hôm nay con hãy đi làm vườn nho." 29 Nó đáp: "Con không muốn
đâu!" Nhưng sau đó, nó hối hận, nên lại đi. 30 Ông đến gặp người thứ hai,
và cũng bảo như vậy. Nó đáp: "Thưa ngài, con đây!" nhưng rồi lại
không đi. 31 Trong hai người con đó, ai đã thi hành ý muốn của người cha?"
Họ trả lời: "Người thứ nhất." Đức Giê-su nói với họ: "Tôi bảo
thật các ông: những người thu thuế và những cô gái điếm vào Nước Thiên Chúa
trước các ông. 32 Vì ông Gio-an đã đến chỉ đường công chính cho các ông, mà các
ông không tin ông ấy; còn những người thu thuế và những cô gái điếm lại tin.
Phần các ông, khi đã thấy vậy rồi, các ông vẫn không chịu hối hận mà tin ông
ấy."
Đoạn Tin Mừng Mt 21,28-32 kể câu chuyện về
hai người con. Người con thứ nhất “nói không đi làm” nhưng sau đó hối hận và
“đi làm”. Người con thứ hai bày tỏ thái độ sẵn sàng, nhưng rồi lại không đi làm
vườn nho. Đức Giê-su dùng câu chuyện này để đưa ra nhận định về những người
đang nghe, Người nói với họ: “Những người thu thuế và những cô gái điếm vào
Nước Thiên Chúa trước các ông” (21,31). Nếu mở sách Tin Mừng Mát-thêu và chỉ
đọc đoạn văn Mt 21,28-32 như trích dẫn trên đây, độc giả sẽ thấy khó hiểu vì
bản văn bắt đầu bằng: “Các ông nghĩ sao: Một người kia có hai con trai…” Độc
giả không biết ai đang nói và nói với ai. Mãi đến câu 21,31b bản văn cho biết
là Đức Giê-su đang nói với “họ”, nhưng vẫn còn nhiều câu hỏi liên quan đến đoạn
văn Mt 21,28-32, chẳng hạn:
Tóm lại, khi đọc đoạn văn Mt 21,28-32, độc giả gặp nhiều câu hỏi
do bản văn gợi lên. Độc giả có thể trả lời những câu hỏi trên nếu đặt đoạn văn
Mt 21,28-32 trong bối cảnh văn chương của trình thuật trước và sau câu chuyện
này. Tìm hiểu cấu trúc của đoạn văn lớn hơn Mt 21,23-46 sẽ góp phần thiết thực
trong việc tìm hiểu ý nghĩa của đoạn văn 21,28-32. Phần sau đây sẽ đặt trình
thuật Mt 21,28-32 trong bối cảnh văn chương và tìm hiểu cấu trúc đoạn văn này
qua bốn mục:
I) Mt 21,23-27: Trình thuật trước đoạn văn Mt
21,28-32.
II) Mt 21,33-44: Trình thuật sau đoạn văn Mt
21,28-32.
III) Mt 21,45-46: Kết luận chung cho Mt 21,23-44.
IV) Cấu trúc đoạn văn Mt 21,23-46.
I) Mt 21,23-27: Trình thuật trước đoạn văn Mt 21,28-32
Trình thuật trước đoạn văn Mt 21,28-32 là Mt 21,23-27. Đoạn văn
này cho biết cuộc tranh luận xảy ra trong hoàn cảnh nào, tranh luận về đề tài
gì và tranh luận với ai. Người thuật chuyện kể:
[Mt 21,23-27] 23 Đức Giê-su vào Đền Thờ, và trong khi Người
giảng dạy, các thượng tế và kỳ mục trong dân đến gần Người và hỏi: "Ông
lấy quyền nào mà làm các điều ấy? Ai đã cho ông quyền ấy?" 24 Đức Giê-su
đáp: "Còn tôi, tôi chỉ xin hỏi các ông một điều thôi; nếu các ông trả lời
được cho tôi, thì tôi cũng sẽ nói cho các ông biết tôi lấy quyền nào mà làm các
điều ấy. 25 Vậy, phép rửa của ông Gio-an do đâu mà có? Do Trời hay do người
ta?" Họ mới nghĩ thầm: "Nếu mình nói: "Do Trời", thì ông ấy
sẽ vặn lại: "Thế sao các ông lại không tin ông ấy?" 26 Còn nếu mình
nói: "Do người ta", thì mình sợ dân chúng, vì ai nấy đều cho ông
Gio-an là một ngôn sứ." 27 Họ mới trả lời Đức Giê-su: "Chúng tôi
không biết." Người cũng nói với họ: "Tôi cũng vậy, tôi không nói cho
các ông là tôi lấy quyền nào mà làm các điều ấy."
Trình thuật Mt 21,23-27 trên đây có nhiều điểm soi sáng cho
trình thuật tiếp theo Mt 21,28-32 (dụ ngôn “nói và làm của hai người con”). Có
thể liệt kê sáu chi tiết sau đây:
1) “Các ông” là “các thượng tế và các kỳ mục”
Trước hết, bối cảnh chung của trình thuật là Đức Giê-su đang
giảng dạy ở Đền Thờ: “Đức Giê-su vào Đền Thờ, và trong khi Người giảng dạy, các
thượng tế và kỳ mục trong dân đến gần Người và hỏi:…” (Mt 21,23a). Bản văn cho
biết Đức Giê-su đang giảng dạy, nhưng không cho biết nội dung giảng dạy. Điều
quan trọng là “Đức Giê-su giảng dạy” và sự kiện “Đức Giê-su giảng dạy” là mối
bận tâm của giới lãnh đạo Do Thái. Vì thế, đoạn văn đi thẳng vào vấn đề tranh
luận liên quan đến quyền giảng dạy của Đức Giê-su. Các thượng tế và các kỳ mục
chất vấn Đức Giê-su: “Ông lấy quyền nào mà làm các điều ấy? Ai đã cho ông quyền
ấy?” (Mt 21,23b) Những người đặt câu hỏi là “các thượng tế” (hoi arkhiereis) và
“các kỳ mục” (hoi presbuteroi).
Như thế, nhờ chi tiết trong đoạn văn
21,32-27 mà độc giả biết Đức Giê-su nói dụ ngôn “nói và làm của hai người con”
(Mt 21,27-32) với ai và cho ai. Đại từ ngôi thứ hai số nhiều “Các ông” trong
đoạn văn Mt 21,28-31 là “các thượng tế” và “các kỳ mục”. Tuy nhiên, không chỉ
có hai nhóm nhân vật này. Phần kết luận của các trình thuật (21,45-46) sẽ cho
biết còn có nhóm nhân vật “ những người Pha-ri-sêu” (21,45) hiện diện ở đó nữa.
Nhóm nhân vật này sẽ được bàn đến trong phần kết luận (21,45-46) của đoạn văn
21,23-44.
2) Nhân vật Gio-an Tẩy Giả
Đức Giê-su nói đến nhân vật Gio-an Tẩy Giả trong câu hỏi Người
đặt ra cho các thượng tế và kỳ mục: “Phép rửa của ông Gio-an do đâu mà có? Do
Trời hay do người ta?” (21,25). Đề tài “phép rửa của Gio-an Tẩy Giả”, được
trình bày ở Mt 3,1-12, nối kết với đề tài “hối hận”, “hối cải” của người con
thứ nhất và “không hối hận” của nhân vật “các ông” trong đoạn văn Mt 21,28-32.
Như thế, Mt 21,28-32 vừa nối đến với đoạn văn trước nó (Mt 21,23-27), vừa gợi
lại việc rao giảng của Gio-an Tẩy Giả đầu Tin
Mừng Mát-thêu. Đặt 21,28-32 vào bối cảnh văn chương của đoạn văn và bối cảnh
chung của sách Tin Mừng giúp hiểu ý nghĩa của việc “tin vào Gio-an Tẩy Giả”
được nói đến hai lần ở 21,25b và 21,32a.
3) Đề tài “Tin vào Gio-an Tẩy Giả”
Những điều “nghĩ thầm” của “các thượng tế và kỳ mục trong dân”
được thuật lại ở 21,25b: “Họ mới nghĩ thầm: Nếu mình nói: ‘Do Trời’, thì ông ấy
sẽ vặn lại: ‘Thế sao các ông lại không tin ông ấy?’” Câu này quan trọng vì
chính “các thượng tế và kỳ mục” xác nhận là Đức Giê-su biết họ không tin vào
Gio-an Tẩy Giả. Nhờ những chi tiết trong “ý nghĩ của họ”, được người thuật
chuyện kể ra, mà độc giả biết được lời nói của Đức Giê-su trong đoạn văn
sau là có cơ sở: “Phần các ông [các thượng tế và kỳ mục], khi đã thấy vậy rồi,
các ông vẫn không chịu hối hận mà tin ông ấy [Gio-an Tẩy Giả]” (Mt 21,32). Một
trong những đề tài nối kết hai đoạn văn 21,28-32 và 21,23-37 là “tin vào Gio-an Tẩy Giả”.
4) Bối cảnh tranh luận và xung đột
Trong trình thuật “câu hỏi về quyền của Đức Giê-su” (Mt
21,23-27), bản văn đặt tương quan giữa Đức Giê-su với “các thượng tế và kỳ mục”
(giới lãnh đạo Do Thái) trong bối cảnh tranh luận và xung đột khá căng thẳng.
Cụ thể là lời chất vấn của các thượng tế và kỳ mục (21,23b) được Đức Giê-su trả
lời bằng một lời chất vấn khác (21,24-25a). Kết quả là các thượng tế và kỳ mục
đã không có câu trả lời vì Đức Giê-su đã dồn họ vào chân tường. Họ hiểu rõ câu
hỏi của Đức Giê-su khi nghĩ rằng: “25 Nếu mình nói: ‘Do Trời’, thì ông ấy sẽ
vặn lại: ‘Thế sao các ông lại không tin ông ấy?’ 26 Còn nếu mình nói: ‘Do người
ta’, thì mình sợ dân chúng, vì ai nấy đều cho ông Gio-an là một ngôn sứ”
(21,25b-26). Trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, họ đành chịu thua và trả
lời Đức Giê-su: “Chúng tôi không biết” (Mt 21,27). Điều độc đáo của bản văn là
họ trả lời “không biết” nhưng thực ra họ biết rất rõ. Về hình thức thuật
chuyện, họ không trả lời cho Đức Giê-su, nhưng độc giả lại biết có hai cách trả
lời: “Phép rửa của Gio-an Tẩy Giả do Trời” và “phép rửa của Gio-an Tẩy Giả do
người ta” (21,25b-26). Dầu vậy, theo điều kiện Đức Giê-su đặt ra trước đó,
Người cũng không trả lời câu hỏi của họ liên quan đến quyền bính của Người.
Nếu trình thuật kết thúc ở đây thì chưa trọn vẹn, vì độc giả
cũng muốn biết những điều liên quan đến quyền của Đức Giê-su. Độc giả được mời
gọi đọc tiếp phần sau và mạch văn cho phép hiểu như sau: Trong đoạn văn
21,23-27, Đức Giê-su không trả lời câu hỏi về quyền của Người bằng lời nói,
nhưng trong hai đoạn văn tiếp theo (21,27-32 và 21,33-44), Đức Giê-su thi hành
quyền của Người. Chính trong bối cảnh tranh luận khá căng thẳng trong đoạn văn
21,23-27 mà Đức Giê-su kể trình thuật “nói và làm của hai người con” (Mt
21,28-32). Trong dụ ngôn này, Đức Giê-su bày tỏ quyền phán quyết của Người khi
Người nói với họ: “31b Tôi bảo thật các ông: những người thu thuế và những cô
gái điếm vào Nước Thiên Chúa trước các ông. 32 Vì ông Gio-an đã đến chỉ đường
công chính cho các ông, mà các ông không tin ông ấy; còn những người thu thuế
và những cô gái điếm lại tin. Phần các ông, khi đã thấy vậy rồi, các ông vẫn
không chịu hối hận mà tin ông ấy” (21,31b-32).
5) “Hối hận”, “sám hối” và “tin”
Bối cảnh tranh luận và chống đối trong đoạn văn Mt 21,23-27 giúp
độc giả hiểu tại sao trong đoạn văn tiếp theo (Mt 21,28-32), Đức Giê-su đặt
song song “người con thứ nhất” với “những người thu thuế và những cô gái điếm”
và đặt song song “người con thứ hai” với “các ông”, tức là “các thượng tế và kỳ
mục trong dân”.
Hình ảnh song song này nối kết với đề tài “hối hận”
(metamelomai) và lời rao giảng sám hối (metanoeô) của Gio-an Tẩy Giả đầu Tin
Mừng Mát-thêu. Gio-an Tẩy Giả mời gọi: “Anh em hãy sám hối (metanoeite), vì
Nước Trời đã đến gần” (Mt 3,2). Để có thể “sám hối” (động từ metanoeô), con
người cần “hối hận”, “hối tiếc” (động từ metamelomai) về những gì mình đã nói,
đã làm. Cả hai động từ metanoeô (sám hối) metamelomai (hối hận) đều có gốc từ
meta- và đều có nghĩa “sám hối” (repent). Như thế, khi đặt đoạn văn 21,38-32
vào bối cảnh văn chương và nối kết với đoạn văn trước (21,23-28) cho phép độc
giả hiểu rằng: Nếu không “hối cải” và “tin” thì tranh luận chỉ là vô ích. Chính
vì thế mà trong đoạn văn Mt 21,23-27, Đức Giê-su không trả lời cho những kẻ
không tin và chống đối Người. Thay vì trả lời, trong đoạn văn tiếp theo
(21,28-32), Đức Giê-su cho biết tại sao Người không trả lời những kẻ chất vất.
Đó là vì họ không sám hối và không tin.
6) “Các thượng tế và các kỳ mục” là “người con thứ hai”
Nhờ trình thuật trong đoạn văn trước (Mt 21,23-27) mà độc giả
xác định được đối tượng đang nghe Đức Giê-su trong đoạn văn 21,28-32 là những
kẻ chống đối và không tin vào lời rao giảng sám hối của Gio-an Tẩy Giả. Khi đọc
trình thuật 21,28-32 trong bối cảnh tranh luận và xung đột, độc giả hiểu ý
nghĩa câu Đức Giê-su hỏi những kẻ chất vấn Người ở 21,31a: “Trong hai người con
đó, ai đã thi hành ý muốn của người cha?” Họ (các thượng tế và các kỳ mục) trả
lời: “Người thứ nhất” (21,31b).
So sánh với trình thuật trước đó độc giả sẽ thấy điều tương phản
thú vị: Các thượng tế và kỳ mục trong dân hỏi Đức Giê-su về quyền giảng dạy của
Người, Đức Giê-su trả lời bằng cách chất vấn họ và Người không cho họ lời giải
đáp (Mt 21,23-27). Ngược lại, trong trình thuật tiếp theo (Mt 21,28-32), Đức
Giê-su kể một câu chuyện và Người đặt một câu hỏi mà câu trả lời đã có trong
câu chuyện. Cách kể dụ ngôn đòi buộc bất cứ ai muốn trả lời đúng đều phải nói:
“Người thứ nhất” (21,31).
Như thế, tuy không trả lời về nguồn gốc quyền bính của Đức
Giê-su trong đoạn văn 21,23-27, nhưng chính Người đang thi hành quyền bính
trong đoạn văn tiếp theo (21,27-32) qua hai chi tiết: 1) Đức Giê-su dẫn dắt câu
chuyện và buộc những người chống đối phải trả lời theo hướng đã được gợi ý
trong dụ ngôn. 2) Câu trả lời đúng của họ lại trở thành lời tố cáo họ. Bởi vì
“các thượng tế và kỳ mục trong dân” không ở trong địa vị của người con thứ
nhất, nghĩa là họ là những người không hối cải và không thực thi ý định của
Thiên Chúa. Điều trớ trêu là câu trả lời của các thượng tế và các kỳ mục:
“Người thứ nhất” (21,31b) là đúng, nhưng họ không phải là người con thứ nhất!
Tóm lại, đoạn văn 21,27-32 chỉ bộc lộ hết ý nghĩa và sức mạnh
của nó khi được nối kết với đoạn văn trước nó: 21,23-27. Có thể nói hai đoạn
văn Mt 21,23-27 (chất vấn về quyền bính của Đức Giê-su) và Mt 21,28-32 (dụ ngôn
“nói và làm của hai người con”), vừa nối kết vừa soi sáng cho nhau, giúp độc
giả hiểu được ý nghĩa và sức mạnh của bản văn. Câu hỏi: Tại sao gọi trình thuật
“nói và làm của hai người con” (21,28-32) là một “dụ ngôn” sẽ được làm rõ khi
nối kết đoạn văn 21,28-32 với đoạn văn tiếp theo 21,33-44.
II) Mt 21,33-44: Trình thuật sau đoạn văn Mt 21,28-32
Trình thuật tiếp theo dụ ngôn “nói và làm của hai người con” (Mt
21,28-32) là dụ ngôn “những tá điền sát nhân” (Mt 31,33-44). Kế đến là phần kết
(21,45-46) cho cả ba đoạn văn trước đó: Mt 21,23-37; 21,28-32; 21,33-44.
Dàn bài dụ ngôn thứ hai ở Mt 21,33-44 cũng giống dàn bài dụ ngôn
thứ nhất: “lời nói và việc làm của hai người con” (21,28-32). Dàn ý dụ
ngôn “những tá điền sát nhân” (Mt 31,33-44) gồm bốn bước: (1) Đức Giê-su kể dụ
ngôn, (2) Dựa vào dụ ngôn, Đức Giê-su đặt một câu hỏi, (3) Dụ ngôn đã gợi ý để
thính giả có câu trả lời đúng, (4) Đức Giê-su dựa vào câu trả lời của họ để
tuyên bố lời phán quyết. Sau đây là bốn phần của dụ ngôn “những tá điền sát
nhân” (Mt 21,33-44).
1) Đức Giê-su kể một dụ ngôn, 21,33-39:
[Mt 21,33-39] 33 Các ông hãy nghe một dụ ngôn khác: "Có
gia chủ kia trồng được một vườn nho; chung quanh vườn, ông rào giậu; trong
vườn, ông khoét bồn đạp nho, và xây một tháp canh. Ông cho tá điền canh tác,
rồi trẩy đi xa. 34 Gần đến mùa hái nho, ông sai đầy tớ đến gặp các tá điền để
thu hoa lợi. 35 Bọn tá điền bắt các đầy tớ ông: chúng đánh người này, giết
người kia, ném đá người nọ. 36 Ông lại sai một số đầy tớ khác đông hơn trước:
nhưng bọn tá điền cũng xử với họ y như vậy. 37 Sau cùng, ông sai chính con trai
mình đến gặp chúng, vì nghĩ rằng: "Chúng sẽ nể con ta." 38 Nhưng bọn
tá điền vừa thấy người con, thì bảo nhau: "Đứa thừa tự đây rồi! Nào ta
giết quách nó đi, và đoạt lấy gia tài nó!" 39 Thế là chúng bắt lấy cậu,
quăng ra bên ngoài vườn nho, và giết đi.
2) Đức Giê-su đặt một câu hỏi cho người nghe, 21,40:
[Mt 21,40] Vậy xin hỏi: Khi ông chủ vườn nho đến, ông sẽ làm
gì bọn tá điền kia?"
3) Thính giả được dẫn đắt để có câu trả lời đúng, 21,41:
[Mt 21,41] Họ đáp: "Ác giả ác báo, ông sẽ tru diệt bọn
chúng, và cho các tá điền khác canh tác vườn nho, để cứ đúng mùa, họ nộp hoa
lợi cho ông."
4) Đức Giê-su dựa vào câu trả lời để kết án họ, 21,42-44:
[Mt 21,42-44] 42 Đức Giê-su bảo họ: "Các ông chưa bao
giờ đọc câu này trong Kinh Thánh sao? Tảng đá thợ xây nhà loại bỏ lại trở nên
đá tảng góc tường. Đó chính là công trình của Chúa, công trình kỳ diệu trước
mắt chúng ta. 43 Bởi đó, tôi nói cho các ông hay: Nước Thiên Chúa, Thiên Chúa
sẽ lấy đi không cho các ông nữa, mà ban cho một dân biết làm cho Nước ấy sinh
hoa lợi. (44 Ai ngã xuống đá này, kẻ ấy sẽ tan xương; đá này rơi trúng ai, sẽ
làm người ấy nát thịt)."
Dụ ngôn về “nói và làm của hai người con” (21,28-32) cũng trình bày qua bốn
bước trên trong cùng một bối cảnh tranh luận. Trong cả hai dụ ngôn, Đức Giê-su
cũng kể cho cùng một đối tượng: “các thượng tế, các kỳ mục của dân” và “những
người Pha-ri-sêu” sẽ được nói đến ở 21,45. Cả hai dụ ngôn đều kết thúc bằng một
lời kết án nhằm cảnh tỉnh giới lãnh đạo Do Thái, vì họ không tin và đang tìm
cách làm hại Đức Giê-su.
Cả hai dụ ngôn đều nói về đề tài “vườn nho” (ampelôn), từ này
xuất hiện 5 lần trong hai dụ ngôn (21,28.33.39.40.41). Dụ ngôn thứ nhất là “đi
làm vườn nho”, dụ ngôn thứ hai là “tá điền canh tác vườn nho”. Lời phán quyết
của Đức Giê-su trong cả hai dụ ngôn đều nói đến Nước Thiên Chúa. Trong dụ ngôn
thứ nhất Đức Giê-su nói: “Những người thu thuế và những cô gái điếm vào Nước
Thiên Chúa trước các ông” (21,31b); trong dụ ngôn thứ hai Đức Giê-su nói: “Nước Thiên Chúa, Thiên
Chúa sẽ lấy đi không cho các ông nữa, mà ban cho một dân biết làm cho Nước ấy
sinh hoa lợi” (21,43). Những điểm song song trên cho thấy, ý nghĩa của hai dụ
ngôn bổ túc và soi sáng cho nhau. Hai dụ ngôn này liên kết chặt chẽ với nhau vì
có chung phần kết luận.
III) Kết luận ba trình thuật Mt 21,23-27; 21,28-32; 21,33-44
Mt 21,45-46 là phần kết luận cho đoạn văn lớn: Mt 21,23-44.
Người thuật chuyện kết thúc đoạn văn 21,23-44 như sau:
[Mt 21,45-46] 45 Nghe những dụ ngôn Người kể, các thượng tế
và người Pha-ri-sêu hiểu là Người nói về họ. 46 Họ tìm cách bắt Người, nhưng
lại sợ dân chúng, vì dân chúng cho Người là một ngôn sứ.
Hai câu kết luận này (21,45-46) nói đến nhóm nhân vật mới:
“Những người Pha-ri-sêu (hoi Pharisaioi)” (21,45). Họ là những người đã nghe
“những dụ ngôn (tas parabolas)” Đức Giê-su kể. Từ “dụ ngôn” ở số nhiều: “các dụ
ngôn”, nên nhóm nhân vật “những người Pha-ri-sêu” đã nghe cả hai dụ ngôn: 1)
“Nói và làm của hai người con” (21,28-32); 2) “Các tá điền sát nhân”
(21,33-44).
Nhờ nối kết trình thuật “nói và làm của hai người con”
(21,28-32) với dụ ngôn “các tá điều sát nhân” (21,33-44) và hai câu kết luận
(21,45-46) mà độc giả biết trình thuật “nói và làm của hai người con”
(21,28-32) là một “dụ ngôn”. Cho dù từ “dụ ngôn” (parabolê) không xuất hiện
trong đoạn văn 21,28-32, nhưng Đức Giê-su mở đầu dụ ngôn “các tá điền sát nhân”
như sau: “Các ông hãy nghe một dụ ngôn khác (allên papabolên): ‘Có gia chủ kia
trồng được một vườn nho…’” (21,33). Nói đến “dụ ngôn khác” (allos parabolê) đã
hàm ẩn trình thuật kể trước đó (21,28-32) là một “dụ ngôn”. Hơn nữa, câu kết
luận trình thuật 21,23-44 viết: “Nghe những dụ ngôn (tas parabolas) Người kể,
các thượng tế và người Pha-ri-sêu hiểu là Người nói về họ” (21,45). Từ “dụ
ngôn” trong câu này ở số nhiều, ám chỉ hai câu chuyện Đức Giê-su vừa kể. Như
thế, trình thuật “nói và làm của hai người con” (21,28-32) là một trong hai dụ
ngôn.
Lời kết luận ở Mt 21,45-46 cho phép phân biệt đoạn văn 21,23-46
với dụ ngôn tiếp theo ở Mt 22,1-14 (dụ ngôn tiệc cưới). Dụ ngôn này nối kết với
phần trước khi mở đầu như sau: “1 Đức Giê-su lại dùng dụ ngôn mà nói với họ
rằng: ‘2 Nước Trời cũng giống như chuyện một vua kia mở tiệc cưới cho con
mình…’” (Mt 22,1-2). Tuy nhiên, giáo huấn của dụ ngôn tiệc cưới
rộng hơn và có cấu trúc khác với hai dụ ngôn trong đoạn văn 21,23-46. Những phân
tích về bối cảnh đoạn văn 21,23-46 như trên cho phép thiết lập cấu trúc của
đoạn văn này.
IV) Cấu trúc đoạn văn Mt 21,23-46
Phân tích bối cảnh văn chương như trên cho thấy dụ ngôn “nói và
làm của hai người con” (Mt 21,28-32) liên kết chặt chẽ với các đoạn văn trước
và sau nó làm thành một khối thống nhất: 21,23-46. Đoạn văn này được cấu trúc
thành ba phần (I, II, III), trong đó hai dụ ngôn thuộc phần II.
Bảng trên cho thấy đoạn văn 21,23-46 được
cấu trúc chặt chẽ qua ba phần lớn. Phần I, mở đầu cuộc tranh luận cho biết hoàn
cảnh trình thuật: Đức Giê-su giảng dạy trong Đền Thờ và các thượng tế và kỳ mục
đến hỏi Đức Giê-su về quyền của Người (21,23). Lời chất vấn của giới lãnh đạo
Do Thái mang sắc thái chất vấn và tranh luận, Đức Giê-su trả lời cũng bằng một
lời thẩm vấn có điều kiện. Người chỉ trả lời nếu những kẻ chất vấn giải đáp
được câu hỏi Người đặt ra. Bầu khí tranh luận được nhấn mạnh ngay từ đầu trình
thuật. Các thượng tế và kỳ mục đã thua, họ không dám trả lời, vì cách trả lời
nào cũng không có lợi cho họ (21,25b-26). Trình thuật 21,23-27 kết thúc mà
không có câu trả lời. Các thượng tế và kỳ mục, cũng như độc giả, không biết
quyền của Đức Giê-su đến từ đâu. Như thế, phần I (21,23-27) mới chỉ là
phần mở đầu đề tài tranh luận, độc giả cần đọc tiếp phần II để biết tranh luận
diễn tiến thế nào và Đức Giê-su có nói hay làm gì để bày tỏ quyền của Người hay
không.
Phần II gồm hai dụ ngôn, tiếp nối phần
tranh luận và qua hai dụ ngôn này, Đức Giê-su bày tỏ quyền và thi hành quyền
của Người. Hai dụ ngôn được trình bày song song với nhau cùng một dàn bài (a,
b, c, d, a’, b’, c’, d’). Mỗi dụ ngôn đầy đủ ý nghĩa tự nó, nhưng khi đặt song
song hai dụ ngôn, độc giả thấy sự tiến triển của đề tài tranh luận. Hai dụ ngôn
này, bổ túc và soi sáng cho nhau vì đều nói về hậu quả của những gì mà giới
lãnh đạo Do Thái đang làm. Phần III là phần kết luận cho cả đoạn văn dài
21,23-46.
Phần III kết luận cho cả ba đoạn văn:
21,23-27; 21,28-32; 21,33-44. Phần này nói đến hai dụ ngôn vừa kể, đồng thời
cho độc giả biết ý nghĩa của hai dụ ngôn: Đức Giê-su ám chỉ đến các thượng tế,
các kỳ mục và những người Pha-ri-sêu, tức là giới lãnh đạo Do Thái thời đó. Họ
tìm cách bắt và giết Đức Giê-su, như trường hợp “con trai của gia chủ” (của)
trong dụ ngôn “các tá điền sát nhân”. Vì thế, Nước Thiên Chúa sẽ bị lấy đi khỏi
họ. Tương phản mạnh mẽ trong bản văn là bên ngoài xem ra họ vâng nghe và phụng
thờ Thiên Chúa, nhưng thực ra họ đã không thực thi ý muốn của Thiên Chúa. Những
người thu thế và những cô gái điếm sẽ vào Nước Thiên Chúa trước những người
lãnh đạo tinh thần của dân!
Những phân tích trên cho thấy độc giả có
thể thưởng thức được kiểu hành văn tương phản mạnh mẽ và độc đáo nếu đặt dụ
ngôn “nói và làm của hai người con” (21,28-32) trong mạch văn dài hơn: Mt
21,23-46. Nhờ đặt 21,28-32 vào bối cảnh văn chương, độc giả mới biết nhân vật
“các ông” trong dụ ngôn 21,28-32 là “các thượng tế, các kỳ mục” và “những người
Pha-ri-sêu” (21,45). Trong các sách Tin Mừng, ba nhóm “các thượng tế”, “các kỳ
mục” và “những người Pha-ri-sêu” phân biệt với nhau, nhưng có đặc điểm chung là
chống lại Đức Giê-su.
Kết luận
Những phân tích về bối cảnh văn chương một
đoạn văn như trên cho thấy tầm quan trọng của bối cảnh để hiểu ý nghĩa một đoạn
văn. Nếu chỉ đọc đoạn văn Mt 21,28-32, độc giả sẽ không biết dụ
ngôn được kể ra trong bối cảnh nào và Đức Giê-su kể dụ ngôn cho ai và nhằm đến
ai. Khi đặt Mt 21,28-32 trong bối cảnh chung của đoạn văn lớn hơn (Mt
21,23-46), độc giả sẽ cảm nhận được sức mạnh của đoạn văn Mt 21,28-32 và biết
các chi tiết giúp hiểu thần học của đoạn văn:
- Biết lý do Đức Giê-su kể dụ ngôn “nói và làm
của hai người con” (Mt 21,38-32). Trong đoạn văn trước, “các thượng tế và kỳ
mục” chất vấn về quyền hành của Đức Giê-su (21,23) nên Người trả lời cho họ
bằng cách thực thi quyền phán quyết trong hai dụ ngôn tiếp theo.
- Biết Đức Giê-su nói dụ ngôn với ai. Những
người nghe Đức Giê-su là “các thượng tế, các kỳ mục” (21,23) và “những người
Pha-ri-sêu” (21,45). Họ là những kẻ tranh luận và chống đối Đức Giê-su. Cuối
mỗi dụ ngôn Đức Giê-su tuyên bố tình trạng hiện tại của họ.
- Biết dụ ngôn đặt trong bầu khí tranh luận và
biết tranh luận kết thúc như thế nào. Những kẻ chống đối tìm bắt Đức Giê-su,
nhưng lại sợ dân chúng (21,46).
- Biết trình thuật “nói và làm của hai người con”
(Mt 21,38-32) là một dụ ngôn, và biết dụ ngôn thứ nhất nối kết chặt chẽ với dụ
ngôn thứ hai (những tá điền sát nhân).
- Biết diễn tiến và nối kết giữa các đề tài
liên quan đến Gio-an Tẩy Giả: “hối hận”, “sám hối” và “tin” vào lời rao giảng
của Gio-an Tẩy Giả. Chỉ những ai “sám hối” và “tin” mới biết quyền hành của Đức
Giê-su đến từ đâu và Đấng nào đã ban quyền cho Người.
Sau khi tìm hiểu bối cảnh văn chương của đoạn văn 21,28-32, độc
giả có thể dựa vào đó để tìm hiểu ý nghĩa của đoạn văn, chẳng hạn tìm hiểu các
đề tài: Tương quan giữa “nói” và “làm”. Hiểu về quyền hành của Đức Giê-su trong
tương quan với “sám hối” và “tin”. Tương phản giữa “những người thu thuế và
những cô gái điếm” và “giới lãnh đạo Do Thái”… Trình thuật Mt 21,28-32 mở đầu
bằng động từ “hối hận” (metamelomai) và kết thúc bằng phủ định động từ này
“không hối hận” (oude metamelomai) trong liên hệ với lời giảng của Gio-an Tẩy
Giả (21,32). Chi tiết này buộc độc giả phải trở về đầu Tin Mừng Mát-thêu để
biết Gio-an Tẩy Giả rao giảng điều gì, mời gọi người nghe làm gì. Đây cũng là cách thức đặt nhân vật
Gio-an Tẩy Giả vào trong bối cảnh văn chương của Tin Mừng Mát-thêu, nhưng ở cấp
độ rộng lớn hơn (Mt 3,1-12). Có thể xem thêm trình bày về bối cảnh, cấu trúc và
những yếu tố khác của phương pháp đọc Kinh Thánh, như tương quan “tác giả - độc
giả”, các loại nhân vật, yếu tố không gian, thời gian v.v… trong tập sách: Phân
tích thuật chuyện và cấu trúc áp dụng vào Tin Mừng thứ tư, Nxb. Phương
Đông, 2010, 228 trang.
Để tránh nguy cơ hiểu lệnh lạc bản văn, hay đưa ra những kết
luận mà bản văn không nói tới, độc giả cần chú trọng đến bối cảnh văn chương và
cấu trúc đoạn văn trên nhiều cấp độ bản văn dài ngắn khác nhau. Trong phương
pháp đọc Kinh Thánh, “bối cảnh” và “cấu trúc” góp phần quan trọng vào việc hiểu
ý nghĩa của đoạn văn. Nhờ “bối cảnh” và “cấu trúc” đoạn văn, độc giả sẽ khám
phá ra những nét thần học độc đáo của đoạn văn, nhận ra sức mạnh của bản văn và
biết đoạn văn góp phần thế nào để xây dựng thần học chung của sách Tin Mừng.
Tôn trọng bản văn và quan sát kỹ bản văn sẽ mở ra cho độc giả một kho tàng vô
tận trong việc tìm hiểu, suy niệm và sống Lời mặc khải./.
Ngày 18 tháng 09 năm 2011.
Giu-se Lê Minh Thông, O.P.
http://leminhthongtinmunggioan.blogspot.com/2011/09/phuong-phap-oc-kinh-thanh-boi-canh-va.html
Email: josleminhthong@gmail.com