Lòng thương xót Chúa (22): Tha thứ, thái độ căn bản của lòng thương
xót
(dongten.net)
Trong Kinh Lạy Cha, Chúa Giê-su dạy chúng ta cầu
nguyện xin Thiên Chúa thương xót tha thứ cho chúng ta: “xin
tha tội cho chúng con, như chúng con cũng tha cho những người có lỗi với chúng
con” (Mt 6,12). Lời cầu xin tha thứ mà Chúa
Giê-su dạy cũng là một trong những chủ đề chính trong những lời cầu nguyện của
người Do Thái. Trong lời cầu nguyện 18 của người Do Thái, có lời cầu xin ơn tha
thứ: Lạy Cha, xin cha cho chúng con, vì chúng con đã phạm lỗi chống lại Cha,
xin xóa bỏ những lầm lỗi của chúng con trước mặt Cha, vì lòng nhân từ của Cha
thật bao la. Lạy Gia-vê Thiên Chúa, Đấng hay tha thứ, xin ngợi khen Cha.[1] Đọc kỹ lại từng lời cầu nguyện trong
Kinh Lạy Cha, sẽ nhận ra được nét đặc biệt trong lời cầu nguyện về tinh thần
tha thứ. Đó là, chỉ trong lời cầu nguyện này, theo Joachim Jeremias[2], có thêm một yếu tố “thêm vào”, đó là
hành động của con người: “Như chúng con cũng tha cho những người có lỗi với chúng
con”. Còn trong các lời cầu nguyện khác chỉ nói về hành động của Thiên Chúa. Vì
thế, có thể nói rằng, sự tha thứ của Thiên Chúa luôn gắn liền với sự tha thứ của
con người.
Điều này được
diễn tả sống động trong dụ ngôn “tên đầy tớ mắc nợ không biết thương xót” (x.Mt
18,23tt). Ý tưởng quan trọng của dụ ngôn này được diễn tả qua câu nói của vị
vua trong câu chuyện: “Tên đầy tớ độc ác kia, ta đã tha hết số nợ ấy cho ngươi,
vì ngươi đã van xin ta, thì đến lượt ngươi, ngươi không phải thương xót đồng
bạn, như chính ta đã thương xót ngươi sao?” (Mt 18,32-33). Câu nói của vị vua nhấn mạnh thêm tầm quan trọng
của tinh thần tha thứ trong đời sống Đức Tin, cụ thể trong tương quan của người
Ki-tô hữu với Chúa và với người khác. Tuy nhiên, theo Gnilka, trong lời cầu xin
tinh thần tha thứ của Kinh Lạy Cha, chúng ta không được phép nói rằng: những ai
đã sẵn sàng tha thứ cho người khác thì họ đã có một công nghiệp. Với công nghiệp
này họ được phép đòi hỏi sự tha thứ của Chúa. Đúng hơn, người Ki-tô hữu cần ý
thức rằng: con người chỉ được phép cầu xin ơn tha thứ của Chúa, khi con người về
phần mình đã sống tinh thần tha thứ.[3] Cũng thế, đối với Michel Hubaut, thì “chữ ‘như’ này diễn tả một
sự lô-gíc của tình yêu…Và không thể chấp nhận được tình trạng, một đàng đón nhận
tình yêu của Thiên Chúa, Đấng tha thứ, nhưng đàng khác vẫn đóng kín mình lại và
từ chối tha thứ cho tha nhân. Con người cộng tác vào sự tha thứ tội lỗi cho
chính họ bằng cách họ đón nhận tình yêu giàu lòng thương xót của Thiên Chúa, Đấng
giúp cho con người có khả năng để tha thứ cho anh chị em. Con người, khi sống
tinh thần tha thứ cho người khác, là họ bước vào trong sự lô-gic của lòng nhân
từ bao la của Thiên Chúa”.[4] Thật vậy, sự tha thứ và lòng nhân hậu của Thiên Chúa lớn hơn tất
cả những tội lỗi của con người. Ngài có thể biến đổi những lầm lỗi vào trong
tình yêu. Tất cả đều có thể đối với Thiên Chúa, tất cả những gì cũ kỹ đều có thể
trở nên mới đối với Thiên Chúa.
Cũng thế, sự
tha thứ đem lại một cuộc gặp gỡ mới, sự tha thứ “cưu mang” một sự sinh ra mới,
đó chính là giao ước mới của Thiên Chúa với dân Ngài, mà tiên tri Giê-rê-mi-a
diễn tả :“Này sẽ đến những ngày – sấm ngôn của
Đức Chúa – Ta sẽ lập với nhà Ít-ra-en và nhà Giu-đa một giao ước mới, không giống
như giao ước Ta đã lập với cha ông chúng, ngày Ta cầm tay dẫn họ ra khỏi đất
Ai-cập; chính chúng đã huỷ bỏ giao ước của Ta, mặc dầu Ta là Chúa Tể của chúng
– sấm ngôn của Đức Chúa. Nhưng đây là giao ước Ta sẽ lập với nhà Ít-ra-en sau
những ngày đó – sấm ngôn của Đức Chúa. Ta sẽ ghi vào lòng dạ chúng, sẽ khắc vào
tâm khảm chúng Lề Luật của Ta. Ta sẽ là Thiên Chúa của chúng, còn chúng sẽ là
dân của Ta. Chúng sẽ không còn phải dạy bảo nhau, kẻ này nói với người kia:
‘Hãy học cho biết Đức Chúa’, vì hết thảy chúng, từ người nhỏ đến người lớn, sẽ
biết Ta – sấm ngôn của Đức Chúa. Ta sẽ tha thứ tội ác cho chúng và không còn nhớ
đến lỗi lầm của chúng nữa” (Gr 31,31-34). Dù dân Ít-ra-en có thất trung
và “đập vỡ” giao ước với Thiên Chúa trên núi Si-nai, nhưng Thiên Chúa vẫn trung
tín và một mực yêu thương dân của Ngài. Ngay từ ngày đầu tiên, Thiên Chúa với
tình yêu đã nói lời xin vâng đối với con cái của Ngài, thì lời xin vâng đó có
giá trị cho đến ngàn đời. Sợi dây nối kết của lời xin vâng tình yêu này vững chắc
đến nỗi, không có sức mạnh nào của sự dữ, của bóng đêm có thể cắt đứt được. Ngược
lại, trong lời xin vâng của tình yêu, Thiên Chúa thiết lập một giao ước mới với
con cái của Ngài. Nhưng “cái mới” này không phải là sự lập lại của hành động
ngày xưa, mà “cái mới” này diễn tả sự tái lập cách tuyệt vời dân của Thiên
Chúa, sự tái lập này dựa trên sức mạnh biến đổi và thánh hóa nội tâm mà con cái
của Thiên Chúa nhận được. Vì thế, lề luật và tinh thần của Chúa không còn được
ghi trên phiến đá như giao ước ngày xưa trên núi Si-nai, mà được ghi trong tâm
khảm của con người. Nơi tâm khảm đó, nơi cái bên trong sâu thẳm nhất, những người
con của đất thấp học biết Cha của trời cao. Cái biết này không chỉ là cái biết
thông thường của trí hiểu, mà là cái biết diễn tả thái độ đón nhận và biểu lộ
niềm tin tuyệt đối vào Thiên Chúa, cái biết của những tấm lòng đơn hèn vui mừng
bước vào trong tương quan tình yêu với Ngài, vào trong một cộng đoàn với Thiên
Chúa là Cha,[5] Đấng yêu thương con người đến nỗi đã hy sinh người Con duy nhất
của Ngài cho nhân loại. Đó là Đức Giê-su Ki-tô, Ngài đến để đem Tin Mừng cho
con người, Tin Mừng của tha thứ, Tin Mừng của cứu rỗi.
Theo sách ngôn
sứ I-sai-a, Người Tôi Tớ của Giavê là Đức Ki-tô sẽ gánh lấy tội của thế gian
(x.Is 53,7). Bởi vậy, Gio-an Tẩy giả đã tóm tắt thế nào là chờ đợi Đấng
Mê-si-a: đó là nhận “phép rửa thống hối, để được tha tội” (Mt 1,21). Đây là một
chủ đề cốt yếu của Tin Mừng. Tha tội là đặc điểm của trật tự mới, một trật tự
phải chi phối những quan hệ giữa Thiên Chúa và con người. Nói cách khác, Đức
Ki-tô đến rao truyền Phúc Âm của Chúa. Phúc Âm này là Tin Mừng dành cho mọi người,
là sứ điệp đem lại niềm vui. Nhưng Đức Ki-tô không chỉ là người giảng lý thuyết,
mà đi đôi với lời giảng là những hành động tương hợp với tinh thần của Ngài. Thật
vậy, xuyên suốt bốn Tin Mừng, biết bao hành động của Đức Ki-tô đã đưa lại niềm
vui cho những con người bất hạnh, cho những con người tội lỗi. Hình ảnh của người
phụ nữ tội lỗi nổi tiếng trong thành mà Lu-ca nhắc đến là một điển hình (x.Lc
7,36-50). Một cuộc gặp gỡ thật đặc biệt giữa lòng nhân từ hay tha thứ của Chúa,
với thân phận tội lỗi nhưng chất chứa nỗi lòng ăn năn sâu thẳm của người phụ nữ.
Một cuộc gặp gỡ khác giữa người phụ nữ bị kết án vì tội lỗi và Đức Ki-tô. Bối cảnh
và tình tiết của câu chuyện được Gio-an diễn tả thật đặc biệt (x.Ga 8,2-11). Một
phụ nữ bị bắt phạm tội ngoại tình, và theo luật thì bà ta phải bị ném đá. Xử
theo luật sẽ là như thế, còn Đức Ki-tô, một Ráp-bi giảng về lòng nhân từ và
tình yêu trong đôi mắt người Do Thái thời đó, sẽ xử như thế nào đây? Giữa vòng
tròn đám đông vây quanh và dưới sức ép của bao “cái mồm to” đang đổ dồn và chờ
đợi, Đức Ki-tô vẫn bình tâm, cúi xuống viết trên đất. Chẳng hiểu Ngài viết gì.
Một thái độ lạ lùng làm đám đông nhốn nháo và vặn hỏi Ngài nhiều hơn.
Vẫn bình tâm, Đức
Ki-tô ngẩng đầu lên và nói: “Ai trong các ông sạch tội, thì cứ việc lấy đá mà ném trước
đi”. Một câu nói thật nhẹ nhàng, nhưng rất rõ
ràng được ném vào bao “cái mồm to” với dụng ý rất xấu xa của đám người gian ác.
Và điều gì xảy ra? Tất cả im thin thít, và những bước chân lẳng lặng tách khỏi
đám đông, từ đôi chân già nhất đến đôi chân trẻ nhất. Vòng tròn kết án của con
người theo luật lệ hà khắc đã tan biến, trả lại một bầu khí nhẹ nhàng dễ thở
hơn.
“Ai trong các ông sạch tội, thì cứ việc
lấy đá mà ném trước đi”.
Chúa đã nói lời này với nhóm người chỉ nhìn đến lề luật và tội lỗi của người
đàn bà; họ tự tin, họ ngạo nghễ dương dương tự đắc. Với lời đó, Chúa muốn nhắc
họ nhớ đến tội lỗi của họ: họ không thể để mình ra như những kẻ vô phương trách
cứ và không có tội; chính họ cũng cần chạy đến xin Thiên Chúa kiên nhẫn với họ
và thương xót họ. Làm sao mà họ có thể vội vã yêu cầu xử tử người đàn bà này
như thế, mà không hề nghĩ lại bản thân của họ? Ngoài ra, Chúa không muốn đưa
ánh mắt nhìn họ, mà Chúa mời gọi họ hãy tự mình phán xét chính mình; Ngài không
muốn gây áp lực trên sự tự do của bất kỳ ai. Thân phận làm người là như thế, đã
là người thì có tội. Thiên Chúa là Đấng hoàn toàn tốt lành và thánh thiện, đúng
lý ra Ngài có đầy đủ lý do để lên án loài người tội lỗi chúng ta, nhưng vì
thương xót, Ngài đã ban cho chúng ta biết bao cơ hội: “Ta không muốn kẻ tội lỗi
phải chết, nhưng muốn nó ăn năn sám hối và được sống”. Trong dụ ngôn về hai con
nợ, Chúa Giêsu cũng nói một câu đáng chúng ta suy nghĩ: “Sao
ngươi không biết thương xót bạn ngươi như Ta đã thương xót ngươi” (Mt 18,33).
Không một ai
dám khẳng định là mình không có tội; không một ai dám cầm đá mà ném trước cả. Tất
cả đã bỏ đi. Chỉ còn chị phụ nữ và Chúa Giê-su. Về điều này, thánh Âu-tinh bình
luận thật thâm thúy: chỉ còn lại nơi hiện trường có hai hữu thể là người phụ nữ
đáng thương và Ðức Giêsu là hiện thân của lòng thương xót (Relietic sunt duo, misera et misericordia).
Đặt mình là người
phụ nữ lúc đó, chắc cũng thở phào ra một chút, nhưng vẫn còn hồi hộp lắm, vì
không biết Đức Ki-tô sẽ xử với tội lỗi của mình như thế nào. Vẫn với thái độ
bình tâm, Đức Ki-tô ngẩng đầu lên và bây giờ Ngài mới nói với người tội lỗi : “Này
Chị, họ đâu cả rồi? Không ai lên án chị sao?”. Cho tới đây, Người chỉ quan tâm đến các kẻ tố cáo người phụ nữ;
bây giờ Người ngỏ lời với bà.
“Thưa ông, không có ai cả”. Trước lời đáp trả của người phụ nữ, Đức
Ki-tô dịu dàng nhưng rất cương quyết nói với chị: “Tôi
cũng vậy, tôi không lên án chị đâu! Thôi chị cứ về đi, và từ nay đừng phạm tội
nữa!”. Lòng nhân từ
lên tiếng tha thứ và đem lại sức sống mới. Một sức sống mới cần phải đoạn tuyệt
với tội lỗi, một sức sống mới tràn đầy tự do, niềm vui và hạnh phúc. Nói khác
đi, Chúa không lên án mà cũng không dung túng, nhưng Ngài cho kẻ có tội một cơ
hội. Nếu Ngài lên án thì chị này phải chết, không còn cơ hội nào nữa. Nếu Ngài
bỏ qua thì chị này sẽ tiếp tục phạm tội, cũng không có cơ hội. Ngài bảo chị về
và đừng phạm tội nữa tức là cho chị một cơ hội để làm lại cuộc đời.
Với gương lành
sống tinh thần tha thứ của Đức Ki-tô và với lời dạy dỗ của Ngài mời gọi, chúng
ta cần học biết cảm thông, tha thứ. Thật vậy, sự tha thứ đóng một vai trò quan
trọng trong đời sống làm người. Đó là một trong những thái độ căn bản trong đời
sống bình thường cho mọi người và đặc biệt cho đời sống của người Ki-tô hữu, những
người tin vào Đức Ki-tô, Đấng đã sống tinh thần tha thứ cách triệt để, và đã dạy
dỗ con cái theo gương Ngài sống tinh thần tha thứ cho nhau. Kế bên lời cầu nguyện
trong Kinh Lạy Cha về tinh thần tha thứ mà Đức Ki-tô dạy, chúng ta tìm thấy
trong Tin Mừng những giáo huấn khác của Đức Ki-tô nhắc nhớ chúng ta sống tinh
thần tha thứ. Như trong những câu kế tiếp của Kinh Lạy Cha, Đức Ki-tô nhắc lại
tinh thần tha thứ, nhưng với một cung cách rõ ràng và mạnh mẽ hơn:“Thật vậy, nếu anh em tha lỗi cho người ta, thì Cha anh em
trên trời cũng sẽ tha thứ cho anh em. Nhưng nếu anh em không tha thứ cho
người ta, thì Cha anh em cũng sẽ không tha lỗi cho anh em” (Mt 6,14-15). Như vậy, tha thứ cho anh
chị em đồng loại là một đòi hỏi dành cho những ai sống đời sống Đức Tin vào
Chúa. Chính sự đòi hỏi này cũng là một lời cảnh báo, đừng bao giờ để cho những
tự ái, những căng thẳng, những vết thương, sự thù hận và sự chai cứng trái tim
“giết chết” đi lòng nhân từ, nhận chìm thiện chí hòa giải. Đời sống người Ki-tô
hữu hệ tại phần lớn ở chính lòng nhân từ thương xót, yêu mến sự hòa bình và sẵn
sàng tha thứ, như chính Đức Ki-tô đã sống và mời gọi chúng ta sống như Ngài.
Tuy nhiên, tha thứ là một điều không dễ làm. Đó là một hành vi đòi hỏi chúng ta
phải mở lòng ra, đôi khi phải lấy hết can đảm để nói lên hai tiếng “tha thứ”, để
chạy đến với người có lỗi và giang rộng đôi tay ôm họ vào lòng.
Đón nhận nhau,
tha thứ cho nhau thật đẹp. Nhưng trong tha thứ có giới hạn về thời gian và
không gian không? Trong Phúc Âm của Mát-thêu, chúng ta đọc lại một cuộc đối thoại
ngắn ngủi của Phê-rô với Chúa Giê-su: “Bấy giờ, ông Phê-rô đến gần Đức Giê-su mà hỏi rằng: ‘Thưa
Thầy, nếu anh em con cứ xúc phạm đến con, thì con phải tha đến mấy lần? Có phải
bảy lần không?’ Đức Giê-su đáp: ‘Thầy không bảo là đến bảy lần, nhưng là đến
bảy mươi lần bảy’.” (Mt 18,21-22). Thật thú vị, câu trả lời
của Đức Ki-tô! Martini đã làm một con tính, lấy 1440 phút của mỗi ngày để chia
với 490 lần là kết quả của 70 lần 7, thì trong một ngày, cứ gần 03 phút cần phải
tha thứ một lần. Như thế, tha thứ cho nhau là thái độ thường xuyên và cần thiết
cho cuộc sống thường ngày.[6]
Còn đối với Bonhoeffer, một thần học gia và mục sư bị phát xít Đức giết vào thế
chiến thứ hai, thì tha thứ không cần con số. Đừng đếm bao nhiêu lần cần phải
tha thứ. Tha thứ không “quen” số lượng và không biết đến “chấm hết”. Tha thứ là
thái độ sống hằng ngày và không ngừng nghỉ.[7] Thật vậy, trong cuộc sống thường ngày, con người cần phải tha thứ
liên lỉ và tha thứ về rất nhiều chuyện. Tha thứ cho một ai đó làm ta thất vọng,
tha thứ cho những người đã làm cho ta phải chờ đợi, tha thứ cho những người
thân bỏ rơi ta khi ta lâm vào hoàn cảnh cảnh khó khăn, tha thứ cho những lời
nói ác ý, những hành động bội phản và lừa dối làm cho ta bị tổn thương. Làm sao
kể siết những điều chúng ta cần phải tha thứ. Như thế, cần phải tha thứ không
ngừng, phải liên lỉ sống tinh thần hòa giải, nếu chúng ta muốn có một tâm hồn
thanh bình, nếu chúng ta ý thức yêu thương chính mình và cuộc sống của mình.
Về câu chuyện của
thánh Phê-rô ở trên, Đức Phanxicô cũng nhắc tới trong tông sắc năm Thánh lòng
thương xót của Thiên Chúa, số 09: “Khi trả lời cho câu hỏi của Phêrô cần phải
tha thứ bao nhiêu lần, Chúa Giêsu nói: ‘Thầy không nói bảy lần, nhưng bảy mươi lần bảy mươi lần’ (Mt 18,22). Sau đó, Ngài tiếp tục kể dụ ngôn về người ‘đầy tớ
tàn nhẫn’, là người khi bị chủ gọi đến bảo phải trả lại một số tiền rất lớn,
anh đã quỳ trên đầu gối mình van xin lòng thương xót. Người chủ hủy bỏ nợ của
anh. Nhưng sau đó anh gặp một người đầy tớ bạn chỉ nợ anh một vài xu. Người bạn
đến lượt mình cầu xin anh thương xót, nhưng người đầy tớ đầu tiên đã khước từ
và ném bạn mình vào tù. Khi nghe chuyện này, người chủ tức giận và đã triệu hồi
người đầy tớ đầu tiên trở lại và nói, ‘ngươi không buộc phải thương xót đồng bạn,
như chính ta đã thương xót ngươi sao?’ (Mt 18,33). Chúa Giêsu kết luận: ‘Ấy vậy,
Cha của Thầy ở trên trời cũng sẽ đối xử với anh em như thế, nếu mỗi người trong
anh em không hết lòng tha thứ cho anh em mình’ (Mt 18,35). Dụ ngôn này chất chứa
một giáo lý sâu sắc cho tất cả chúng ta. Chúa Giêsu khẳng định rằng lòng thương
xót không chỉ là một hành động của Chúa Cha, nó trở thành một tiêu chuẩn để xác
thực ai là con cái thật sự của Ngài. Nói vắn tắt, chúng ta được mời gọi để tỏ
lòng thương xót vì lòng thương xót đã được thể hiện ra cho chúng ta trước. Tha
thứ cho các sai phạm trở thành diễn đạt rõ ràng nhất của tình yêu thương xót,
và đối với Kitô hữu chúng ta đó là một mệnh lệnh mà chúng ta không thể thoái
thác cho chính mình. Có những lúc dường như thật là khó biết bao để tha thứ!
Nhưng tha thứ là công cụ được đặt vào đôi tay mỏng dòn của chúng ta để đạt được
sự thanh thản trong lòng. Lướt thắng được cơn giận, thịnh nộ, bạo lực và trả
thù là điều kiện cần thiết để vui sống. Vì vậy, chúng ta hãy chú ý đến lời
khuyên nhủ của Thánh Tông Đồ Phaolô: ‘chớ để mặt trời lặn mà cơn giận vẫn còn’
(Eph 4,26)”.
Ngoài ra, trong
Bài Giảng Trên Núi, ở đoạn trước của Kinh Lạy Cha, Chúa Giê-su đã dạy rằng: “Vậy,
nếu khi anh sắp dâng lễ vật trước bàn thờ, mà sực nhớ có người anh em đang có
chuyện bất bình với anh, thì hãy để của lễ lại đó trước bàn thờ, đi làm
hoà với người anh em ấy đã, rồi trở lại dâng lễ vật của mình” (Mt 5,23-24). Sự chia cách và
khuynh hướng tạo nên những căng thẳng không được phép có mặt trong đời sống cộng
đoàn và giữa anh chị em với nhau. Nếu không, thì mọi người trong cộng đoàn sẽ
không xứng đáng dâng lễ để thờ lạy Thiên Chúa. Nói khác đi, sự bất hòa của anh
chị em với nhau làm rách mối tương quan giữa họ với Thiên Chúa. Lễ
tế dâng lên Thiên Chúa của cộng đoàn cần được phát xuất từ những trái tim hiệp
nhất, yêu thương và sẵn sàng tha thứ cho nhau. Lễ tế dâng lên Thiên Chúa và
tình huynh đệ nối kết chặt chẽ với nhau.[8]
Ở đây, thánh Cyprianô nhắn nhủ rằng: “Thiên Chúa không nhận tế phẩm của những kẻ
gây bất hoà, và Ngài truyền cho họ hãy rời bỏ bàn thờ, và đi làm hoà với anh em
trước đã, ngõ hầu có thể giao hoà với Thiên Chúa bằng những lời nài xin an
bình. Hy lễ đẹp lòng Chúa hơn cả là sự bình an của chúng ta, sự hoà thuận, tình
đoàn kết của đoàn dân trong sự hợp nhất của Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần”.[9] Hơn nữa, tương quan giữa chúng ta với
Thiên Chúa sẽ trọn vẹn hơn xuyên qua tinh thần hòa giải với người bên cạnh. Thật
vậy, “nếu ai nói: ‘Tôi yêu mến Thiên Chúa’ mà lại ghét anh em
mình, người ấy là kẻ nói dối” (1Ga 4,20).[10]
Trong giáo huấn
về Đức Tin và cầu nguyện, Đức Ki-tô cũng nói: “Khi
anh em đứng cầu nguyện, nếu anh em có chuyện bất bình với ai, thì hãy tha thứ
cho họ, để Cha của anh em là Đấng ngự trên trời, cũng tha lỗi cho anh em” (Mc 11,25). Lời cầu nguyện cùng với của lễ không bao giờ tương
phản với hành động, ngược lại cả hai được nối kết bởi một nhịp cầu. Cũng thế,
tương quan của chúng ta đối với Thiên Chúa luôn gắn liền với tương quan của
chúng ta với tha nhân. Chúng ta không thể đi vào cộng đoàn để cầu nguyện, để
dâng của lễ lên Chúa, cũng như để sống tinh thần hiệp thông yêu thương, nếu
lòng chúng ta nặng trĩu những nỗi đau, nếu những nỗi hận đang trì kéo chúng ta
xuống những hố sâu đen tối. Hơn nữa, lời cầu nguyện và của lễ của mỗi chúng ta
trong cộng đoàn sẽ chẳng sinh ích gì, nếu chúng ta đang có những chuyện xích
mích với anh chị em trong gia đình, với người hàng xóm, với bạn bè xung quanh,
và lại ôm ấp vết thương và những bực tức, ôm ấp nỗi hận thù ngăn cản không cho
tấm lòng nhân từ mở ra để tha thứ, để hòa giải và xây dựng lại đời sống của cộng
đoàn. Đối với Jacques Guillet, cộng đoàn của Tin Mừng được thành lập trên tinh
thần tha thứ. Cộng đoàn đó chỉ hiện hiện ở nơi mà tất cả các anh chị em, nghĩa
là từng cá nhân một trong cộng đoàn có được một chỗ để hiện diện, được góp mặt
vào trong một tập thể chung, vượt trên sự khác biệt về tính tình, và bất chấp mặt
ưu và mặt khuyết của họ. Trong cộng đoàn đó, anh chị em chấp nhận mỗi người như
họ là, chấp nhận tất cả những lỗi lầm và tội lỗi họ gây ra. Đó chính là tinh thần
tha thứ được diễn tả qua tinh thần đón nhận nhau trong cộng đoàn.[11]
Thánh Phao-lô
cũng luôn quan tâm đến sự tha thứ trong đời sống cộng đoàn. Ngài đã để lại nhiều
giáo huấn khuyên nhủ mọi người trong cộng đoàn sống tinh thần yêu thương và tha
thứ. Trong thư gởi giáo đoàn Ê-phê-sô, thánh nhân đã khuyên nhủ mọi người về đời
sống mới trong Đức Ki-tô, đời sống mới trong tình yêu của Chúa. Trong lời
khuyên đó có đoạn:“Đừng bao giờ chua cay gắt gỏng, nóng
nảy giận hờn, hay la lối thoá mạ, và hãy loại trừ mọi hành vi gian
ác. Trái lại, phải đối xử tốt với nhau, phải có lòng thương xót và biết
tha thứ cho nhau, như Thiên Chúa đã tha thứ cho anh em trong Đức Ki-tô” (Eph 4,31-32). Cộng đoàn của Tin Mừng, của những người con sống
theo gương Đức Ki-tô cần lột xác, cần cởi bỏ đi con người cũ với chua cay gắt gỏng,
với nóng nảy giận hờn, với la lối thóa mạ, để mặc lấy chính Đức Ki-tô, để thấm
nhuần tinh thần của Thần Khí Thiên Chúa, để trở nên con người mới thuộc về Đức
Ki-tô. Con người mới đó đứng vững trên mặt đất của tình yêu thương. Nơi đó anh
chị em trong cộng đoàn học cách hành xử thật tốt với nhau. Một trong những cách
hành xử tốt là luôn ý thức tha thứ cho nhau. Sự tha thứ mang lại tinh thần Phục
Sinh cho cộng đoàn. Sự tha thứ này trước hết đến từ Thiên Chúa và qua Đức Ki-tô
dành cho mỗi người trong cộng đoàn. Nếu thành thật với nhau, thì sẽ nhận ra rằng,
cộng đoàn và mỗi người trong cộng đoàn mỗi ngày luôn cần đến sự tha thứ của
Chúa. Vì thế, cộng đoàn cần chú ý cầu xin sự tha thứ của Chúa, và cũng cầu xin
Chúa cho mỗi người trong cộng đoàn có thiện chí và có khả năng để biết sống tha
thứ cho nhau mỗi ngày. Trong thư gởi cho giáo đoàn Cô-lô-sê, thánh Phao-lô cũng
nhấn mạnh đến tinh thần sống tha thứ trong cộng đoàn của những người được Thiên
Chúa yêu thương và tuyển chọn: “Anh em là những người được Thiên Chúa tuyển lựa, hiến
thánh và yêu thương. Vì thế, anh em hãy có lòng thương cảm, nhân hậu, khiêm
nhu, hiền hoà và nhẫn nại. Hãy chịu đựng và tha thứ cho nhau, nếu trong
anh em người này có điều gì phải trách móc người kia. Chúa đã tha thứ cho anh
em, thì anh em cũng vậy, anh em phải tha thứ cho nhau” (Cl 3,12-13). Thánh Phao-lô mời gọi anh chị em thuộc về cộng
đoàn của Thiên Chúa, mang lấy những tinh thần tốt lành của Đức Ki-tô và cần vượt
trên những sự khác biệt, vượt qua những thành kiến tiêu cực mà người này có về
người nọ, biết chấp nhận nhau, chấp nhận mỗi người như họ là, cần phải chịu đựng
lẫn nhau trong ý hướng tích cực và sẵn sàng tha thứ cho nhau. Tinh thần tha thứ
bắt nguồn từ chính Thiên Chúa, Đấng là mẫu gương tuyệt vời nhất sống sự tha thứ
cách trọn vẹn. Trở nên hoàn thiện như Cha trên trời (x.Mt 5,48), là yêu thương
như Cha trên trời yêu thương, là tha thứ như Cha trên trời, Đấng giàu lòng xót
thương luôn tha thứ. Khi chúng ta tha thứ là chúng ta sống trong sự hài hòa với
tình yêu của Ngài. Cũng thế, khi sống tinh thần tha thứ, là chúng ta mở rộng
lòng mình ra cho tình yêu giàu lòng thương xót của Chúa, Đấng chúng ta tôn thờ,
Đấng chúng ta tin tưởng, và Đấng mà chúng ta luôn luôn có thể chạy đến bất cứ
lúc nào, để xin Ngài che chở, cứu chữa, đặc biệt khi chúng ta rơi vào vòng xoáy
của sự dữ, hay khi chúng ta phải đối diện với những cám dỗ thử thách trong cuộc
đời dương thế này. Một trong những thử thách lớn là sống nhân từ và yêu thương
kẻ thù.
Lm. GB. Nguyễn Ngọc Thế, SJ
[1] X. STRACK H.L., und BILLERBECK P., Das
Evangelium nach Matthaeus,
I Band, C.H.Beck Verlag, Muenchen 1922, t.421.
[2] JEREMIAS J., Das Vater Unser, Calwer Hefter 50, Calwer Verlag, Stuttgart 1962, t.25.
[3] X. GNILKA Joachim, das Matthaeusevangelium, teil 1, t.225.
[4] HUBAUT M., Dieu, mon père et votre père, Desclée de Brouwer, Paris 1999, t.117.
[5] HAAG E., Das Buch Jeremia, teil II, 1. Aufl., Patmos Verlag, Düsseldorf 1977, t.105-108.
[6] X. Martini C., Le Notre Pere, t.41.
[7] X. BONHOEFFER D., Gesammelte Schriften, IV. Band, 3.Aufl., CHR. Kaiser Verlag, München 1975, t.
402-403.
[8] X. TRILLING W., Das Evangelium nach Matthaeus, Geistliche Schriftlesung, 1. Teil,
Patmos Verlag, Duesseldorf 1962, t.118-119.
[9] Trích trong Sách Giáo Lý của Hội Thánh Công Giáo, số 2845, t.789.
[10] X. HUBAUT M., Dieu, mon père et votre père, t.118.
[11] X. GUILLET J., trong “Dictionnaire
de Spiritualité”, Tome
XII, Beauchesne, Paris 1984, c.213-14.