GIẢI VIẾT VĂN ĐƯỜNG TRƯỜNG 2013

BẢN TIN 08

Chúng tôi xin gửi đến quý Ban Biên Tập và độc giả bốn phương bản tin số 8.

Chúng tôi xin nêu vài nét phân tích về thành phần các tác giả. Trong 24 tác giả ở tuổi 18-39:

- Giáo tỉnh Hà Nội có 10 tác giả: trong đó Vinh 3 (19/học sinh; 27+37 tuổi)), Thái Bình (33/tu sĩ), Bắc Ninh (23+23+22/sinh viên), Phát Diệm (18/sinh viên), Thanh Hóa (20/sinh viên), Bùi Chu (33).

- Giáo tỉnh Huế có 10 tác giả: trong đó Huế 1 (24 tuổi), Nha trang 4 (22/sinh viên; 24+25/chủng sinh; 31/cựu chủng sinh), Qui nhơn 5 (19+19+20+20+23/tất cả là học sinh và sinh viên).

- Giáo tỉnh Sài Gòn có 4 tác giả: trong đó Long Xuyên 1 (19/sinh viên), Sài Gòn 1 (34/nữ tu), Đà Lạt 1 (34/nữ tu), Cần Thơ 1 (39).

Trong số 24 tác giả, có 3 học sinh, 10 sinh viên, 2 chủng sinh ĐCV, 2 nữ tu, 1 nam tu sĩ, 1 cựu chủng sinh, 5 giáo dân 24 tuổi trở lên. Giải Viết Văn Đường Trường được tổ chức để tìm kiếm và tài bồi các tác giả văn xuôi trẻ cho Giáo hội Công giáo Việt Nam. Với 24 tác giả của đợt 1, đã có 15 tác giả dưới 25 tuổi. Hy vọng sau 6 năm sẽ có thêm nhiều tác giả trẻ khác nữa.

Để hỗ trợ Giải thưởng này, tác giả Thái Hà thuộc giáo phận Bùi Chu đã gửi tặng tất cả các tác giả dự thi và ban giám khảo quyển tiểu thuyết mới xuất bản, tựa đề Tam đa nhà đạo, Nxb Hồng Đức - Hà Nội 2013, viết về ba vị thánh quân nhân tử vì đạo: Đaminh Đinh Đạt, Augustinô Phan Viết Huy và Nicôla Bùi Đức Thể. Chúng tôi xin chân thành cám ơn tác giả Thái Hà.

Giải Viết Văn Đường Trường được tổ chức liên tục hằng năm cho tới năm 2018. Những ai chưa rõ thể lệ, xin mời xem:

- Bản Thể Lệ Giải Viết Văn Đường Trường

- Chương trình tìm kiếm và xây dựng tài năng văn xuôi cho văn học công giáo

tại http://gpquinhon.org/qn/news/viet-van/

Chúng tôi ước mong quý vị giúp giới thiệu chương trình này rộng rãi để có thêm nhiều bạn trẻ dự thi.

Quy Nhơn, 01-5-2013

Linh mục TRĂNG THẬP TỰ

Tòa Giám Mục Qui Nhơn

116 Trần Hưng Đạo, Tp Qui Nhơn

ĐTDĐ: 0935-424-449; gopnhattho@yahoo.com

 

BÀI DỰ THI

 

Mã số 13-036

 

Nó vẫn còn nhớ như in buổi tối hôm ấy, lúc nó nói rằng: "Con không ở Chủng viện nữa". Một chút đăm chiêu trong đôi mắt của cha nó. Mẹ nó không nói gì. Một phút trôi đi lặng lẽ..... Vẫn không ai nói gì. Không gian yên ắng đến lạ lùng. Từng tiếng đồng hồ chạy đều đều: tích, tắc, tích, tắc... Một lúc sau, cha nó nhẹ nhàng bảo: "Cha mẹ luôn tôn trọng quyết định của con. Con dự định sẽ làm gì?" Nó thở phào nhẹ nhõm. Vậy là cha mẹ đã thật sự hiểu nó. Nó đã thầm cảm ơn cha mẹ vì điều đó.

Nó đã ở Chủng viện bốn năm. Bốn năm. Một khảng thời gian không quá dài nhưng đủ để nó nhận ra rằng: nó không hợp với nơi này. Nó là người ham học hỏi. Nó thích hoạt động. Nó thích đi đây đi đó. Linh mục triều quản một giáo xứ lâu quá. Sở thích chinh phục của nó không được thõa mãn. Hình ảnh về những miền đất xa xôi luôn xuất hiện trong tâm trí nó. Ý Chúa chăng?

Nó đã ra ngoài. Đó là điều mà trong suốt bốn năm qua, nó không hề nghĩ đến. Đây là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời của nó từ trước tới giờ. Biết bao nhiêu lần nó đã tự hỏi: "Quyết định của nó có sai lầm không? Đó có thực sự là ý Chúa chăng?" Chỉ có Chúa mới biết câu trả lời.

Thời gian quay về bốn năm trước, ngày nó nhập Chủng viện. Đó là ngày trời không nắng. Không ai đưa tiễn. Cha sở đã chở nó tới Chủng viện. Sau một vài thủ tục, nó được nhận vào Chủng viện. Các phòng khác đã đủ người nên nó được ở một phòng riêng. Trong giờ cơm, với lời gợi ý của Cha Giám đốc, nó đã tự giới thiệu về bản thân với giọng run run. Mọi người bắt chuyện với nó. Lòng nó đã ấm lên lúc nào không hay biết... Ngày đầu tiên trôi qua thật chậm chạp. Mọi thứ đều mới mẻ, lạ lẫm đối với nó. Nó tập học hỏi mọi thứ: từ cách đi, cách ngồi... đến những chuyện tế nhị nhất như cách ăn uống. Buổi tối , lúc nằm trên giường trước khi ngủ nó đã tự hỏi: "Rồi cuộc đời mình sẽ như thế nào?" Rồi nó ngủ thiếp đi.

Mới đó mà đã bốn năm. Nó đã học được nhiều điều trong suốt bốn năm ấy. Những điều mà trước kia nó không nghĩ đến, thì bây giờ đã giúp ích nó rất nhiều. Nó đã chững chạc hơn, tự tin hơn, trưởng thành hơn. Nó đã biết những gì phải làm và những gì nên nói. Cảm ơn các Cha đã dạy dỗ một chủng sinh như nó.

Bốn năm qua nó thật sướng. Các Cha giống như những người cha, người mẹ đã lo cho nó từng giấc ngủ, bữa cơm đến chuyện học hành, thi cử. Giờ thì mọi thứ đã thay đổi. Nó phải tự thân vận động thôi. Nó đã biết cảm giác tìm nhà trọ là như thế nào. Trước kia, khi còn ở Chủng viện, sau khi đi học về, nó có cơm, canh thật ngon để ăn. Mọi người đã để dành phần cho nó. Giờ đây, sau khi tan học, nó phải ghé vào chợ, mua nhanh thứ gì đó, rồi nấu ăn. Ăn trong vội vàng rồi nó lại đi học. Giờ đây, ngoài một người nội trợ nó còn là một quản gia. Nó phải sắp xếp chi tiêu sao cho hợp lí nhất, tiết kiệm nhất. Bởi, sinh viên mà!

Từ khi nó ra ngoài, cha mẹ nó đã vất vả hơn rất nhiều. Tiền ăn, tiền nhà, tiền sinh hoạt.... Cha mẹ nó đều lo tất cả mọi thứ . Nó biết thế. Nó đã tự hứa sẽ cố gắng hơn, nhưng nhiều lúc nó đã quên mất lời hứa của chính bản thân nó. Cha mẹ nó đã vì nó mà khổ quá nhiều. Cha mẹ nó đã đau hết bệnh này đến bệnh khác nhưng vẫn cố gắng đi làm. Vì nó chỉ vì nó thôi mà cha mẹ nó đã làm tất cả. Chưa có khi nào nó cảm thấy thương cha mẹ nó như lúc này.

 Bề ngoài của nó chẳng thay đổi gì mấy. Nó mập nhưng lại đen hơn. Nhưng suy nghĩ của nó đã thay đổi nhiều. Nó nghĩ cho gia đình nhiều hơn. Mỗi khi gọi về cho gia đình, nó thường hay giấu đi giọt nước mắt. Giọt nước mắt vì nó vẫn còn lơ là trong việc học, vì nó cảm thấy nó thật bất hiếu, vì nó đã làm cho cha mẹ nó khổ hơn. Nhưng nó lại buồn hơn vì cha mẹ nó chẳng than phiền gì cả. Cha mẹ nó đã chịu đựng tất cả. Có lẽ đó là đặc điểm chung của các bậc cha mẹ: Cha mẹ luôn hy sinh vì con cái.

"Mỗi khi nhớ nhà, tâm hồn con bao xót xa, những khi nhớ nhà, kỉ niệm như sóng dâng cao. Nhớ cha nhớ mẹ, nhớ từng ánh mắt dấu yêu, nhớ lời dạy con sớm chiều. Yêu Mẹ yêu cha rất nhiều. Con nguyện xin Chúa thương đến cha mẹ của con. Năm tháng đôi vai hao mòn. Đôi mắt trông con mỏi mòn. Nơi phương xa con thương nhớ cha Mẹ. Con xin Chúa dủ thương cho cha mẹ được nhiều phúc lành. Những đem mưa buồn con lặng thầm trong bóng đêm. Nhớ về quê nhà, nhớ từng con phố thân quen. Nhớ đêm trăng nào, giã từ mẹ cha dấu yêu, khuyên dạy con nhớ sớm chiều: sống sao nên người nhé con"... (Bài “Tâm sự của con” – Gia Ân). Đó là bài hát nó thích nhất. Nó có thể nghe hoài, nghe hoài mà không biết chán. Nó đã nghe bài này, lần đầu tiên, trong một đêm mưa buồn. Bài hát đã chinh phục được trái tim của nó. Để rồi, mỗi khi nhớ gia đình, nó lại hát bài này. Hát để vơi đi nỗi nhớ, để vơi đi cảm giác tội lỗi trong nó. Nó còn xem bài hát này như lời cầu nguyện lên Đấng Toàn Năng. Cảm ơn người nhạc sĩ đã nói hộ lòng nó.

Người ta cho rằng: khi ra khỏi Chủng viện thì nó sẽ làm biếng đi lễ hơn. Nhưng nó đã có một trải nghiệm cho riêng mình: nó đã đi lễ sốt sắng hơn, chăm chú hơn trước kia. Cầu nguyện nhiều hơn, tâm tình hơn. Nó đã nhận ra ơn Chúa qua từng ngày sống một cách rõ ràng hơn. Nó đã không thờ ơ, quay lưng với ơn Chúa. Nó hăng hái tham gia các hoạt động của giáo xứ nơi nó đang ở trọ. Nó đã đem hết khả năng để phục vụ. Nhiều khi rất mệt mỏi, chán nản nhưng nó cảm thấy một niềm vui nho nhỏ: Chúa sẽ vì sự hy sinh của nó mà ban cho cha mẹ nó ở quê nhà được bình an. Đó chính là điều mà nó mong mỏi nhất.

Mỗi ngày của nó đã trôi qua thật ý nghĩa. Nó đã chủ động hơn trong mọi thứ. Nó đã làm từng việc một với tất cả tấm lòng. Nó cảm nhận được niềm vui của cha mẹ nó. Nó lại càng cố gắng hơn. Để rồi trong giấc ngủ đến với nó thật nhẹ nhàng và những miền đất xa xôi lại hiện về...

 

Mã số 13-037

 

HỌC QUÊN

 

Chiều nay, khi anh nói đi nhà thờ, chị không giấu được ngạc nhiên. Đứa con nhỏ mừng rơn, cầm tay cha ngọng nghịu, nói để con dẫn ba tới nhà thờ. Anh cười, nghẹn ngào nuốt một ngụm đắng trong họng, có phải anh đã quên đường đi? Trong lúc cài cúc chiếc áo dài chị ngẫm nghĩ mấy ngày gần đây xem có gì bất thường xảy ra với anh, như ngủ mơ thấy bị đụng xe, hay có tiếng cú kêu trên chòm cây góc vườn, hay có đám tang của ai đó đi qua trong khi anh đang nghĩ về cái chết… Chị không biết, nhưng nhìn nét mặt lặng lẽ đượm buồn của anh, chị nghĩ chắc anh nhớ nhà. Có buồn, có nhớ, đến nhà thờ sẽ hết, nhưng dường như anh không nghĩ vậy. Bước chân anh càng lúc càng ngượng nghịu, nặng nề, và chị nghĩ nếu không nắm chặt tay anh, chắc anh sẽ quay trở về.

Chị không biết ngôi thánh đường này gắn bó với anh thế nào. Anh biết chổ nào mấy con chim sẻ hay làm tổ, hay bữa trưa nằm ngủ chỗ nào sẽ nếm được vị mặn của gió biển, hay cái ghế nào có vết khắc mối tình của Tuấn Còi + Út Hương… Anh biết hết, bởi mọi người đã từng gọi anh là “ông biện nhỏ” ngày hai buổi tới nhà thờ. Ở đó anh luôn cảm thấy vui, vui cả khi ở một mình với vạt cỏ châu chấu chuồn chuồn, vui với hoa nắng xuyên qua những tán phượng rơi xuống sân lấp lánh, vui cả khi thấy ba anh thót người rót vào chiều những tiếng chuông da diết… Nhưng niềm vui đã dừng lại mười lăm năm trước, ngày anh thấy ba mình nhét tiền giỏ nhà thờ vào trong túi…

Có cái gì vừa đứt phựt trong lòng anh, đau lắm. Nhà thờ không còn làm anh hạnh phúc, bởi nơi nào cũng gợi nhớ ba và con. Những kỉ niệm vui của hai cha con tan như bọt nước, chỉ còn lại hình ảnh của ba chiều hôm đó. Tình cảm thiêng liêng của ba và con nơi ngôi thánh đường như bị một vết chém sắc ngọt và đau khủng khiếp, rất khó lành. Cậu bé mười hai tuổi lặng lẽ làm đám tang cho ba, mà cảm thấy như mình mới là người bị chôn xuống nấm mồ. Nhà thờ vắng bóng ông biện nhỏ, bởi mỗi lần qua chỗ ấy hình ảnh ba với những tờ tiền vò trong tay, không một chút run rẩy lại hiện về. Mỗi lần định cười, định nói ba ơi đợi con đi lễ với lại thấy nước mắt chực rơi, nên thôi. Nên anh ôm mãi nỗi đau trong lòng. Đáng lẽ anh phải quên, để buổi chiều hôm đó lặn đi không tăm tích trong đời, hay chỉ nghĩ đến những điều tốt mà ba vẫn âm thầm làm cho giáo xứ. Rồi chiều chiều hai cha con chở nhau trên chiếc xe đạp cũ đến nhà thờ. Nhưng mà quên đâu có dễ…

Chị đoán đúng, anh nhớ ba, mặc dù chỉ đi qua mấy cánh đồng là về tới nhà. Đoạn đường về nhà không phải dễ, bởi về phải đi qua nhà thờ. Qua đó thế nào anh cũng thấy ba. Không thể không tin vào sự thành tâm của ba, nhưng anh vẫn run rẩy mỗi khi thấy ông ở nhà thờ, nên nhiều lúc anh chỉ đứng lặng ngoài hàng rào bông bụt đỏ. Đứng ở đó có thể nhìn vào nhà thờ, thấy ba đang quanh quẩn làm gì đó, hay chẳng làm gì, chỉ lặng lẽ quỳ bên đài Đức Mẹ. Những chuyện này chị biết hết, nhưng có một chuyện chị không biết. Hôm qua tình cờ gặp lại cha xứ cũ, cha hỏi anh đã về chưa? Anh hỏi về đâu? Cha bảo ba anh đã trở về, mười lăm năm trước, còn anh có còn ở lại với người năm cũ?

Mỗi lần đu tấm thân gầy guộc kéo chuông, ba anh nhớ bữa cơm năm xưa đứa con ném đôi đũa xuống đất, hét lên con thấy ba lấy tiền nhà thờ. Mười lăm năm ông lặng lẽ quét dọn, đánh chuông, mở cửa, tưới cây… Mười lăm năm vẫn chưa đủ sao, chưa đủ sao?

Nghe anh kể chuyện, tôi hỏi:

-  Hết đau rồi mà sao không nói cho ba anh biết?

Trong tiếng chuông văng vẳng giờ kinh đêm tôi nghe anh trả lời:

- Thì hồi chiều anh đi lễ đó.

Tôi định hỏi, vì chuyện đó mà anh xa Chúa mười lăm năm, có đáng không, đáng không? Nhưng thôi, thì hồi chiều anh đi lễ rồi đó.

 


Mã số 13-038

 

TỪ BỨC MÀN TRỜI

 

Ánh đèn từ trời dần tắt là bóng đêm kéo đầy trên miền đất Kharan. Màu đen nhanh chóng len lỏi, bám lấy núi đồi, gò nổng, bụi cây, thành những hình thù kì dị dọa dẫm người ta. Đất chạy tới chân trời, bóng đen cũng đuổi theo, quấn lấy tất cả, quấn ngay cả ông lão Abram đang đứng một mình giữa đất trời mênh mông. Ông đưa tay quấn chặt tấm áo choàng phía ngoài mà vẫn ớn lạnh. Với ông, đêm nay thật dài. Dài như cái vắng lặng của đồi hoang kéo tới vùng sa mạc tít tắp đầy những âm thanh rợn rùng, dài như dải sáng trên trời ông đang ngắm nhìn với vô số ánh sao. Những ánh sao chẳng hề bị che khuất nhưng lung linh giữa màu đen được thu vào đôi mắt đã mờ, trên khuôn mặt già nua từng trải. Abram vẫn ngắm nhìn bầu trời, ngắm nhìn những điều kì lạ xảy đến với ông, ngắm nhìn tương lai ông đang hướng tới…. Ở độ tuổi quá bảy mươi, người ta chẳng còn tha thiết gì ngoài việc sum vầy, an nhàn bên con cháu, nhưng với ông, đây mới là thời điểm bắt đầu.

Mấy ngày hôm nay, cả cái thị tộc này cứ xôn xao, rối rắm, bàn tán vì quyết định ra đi của Abram. Chẳng ai có thể nghĩ một ông già như Abram mà còn mơ tưởng tới những điều không tưởng, viển vông; những điều mà chỉ có thể xảy ra trong đầu một ông lão đãng trí, hoang tưởng do quá buồn phiền không có người con nối dõi. Cha và người anh em của ông ra sức khuyên ngăn, bởi họ đang có một cuộc sống ổn định, đề huề với gia nhân, đầy những chiên cừu trên vùng đất cha con đã gắn bó. Trên giường bệnh, cụ Tera, người cha già của Abram hổn hển nói từng lời, nhưng ngọt ngào như cưng nựng đứa con yêu dấu nhất của mình:

-…Con ta ơi, gia nghiệp của cha là các con. Lẽ nào con cần gì hơn người cha này sao?...

Cụ Tera đã rất đúng khi nói "gia nghiệp của cha là các con", nhưng đó chính là điều khổ tâm của cuộc đời Abram. Đã bảy mươi lăm tuổi, mà ông không có nổi một mụn con vui tuổi già, bà Sarai vợ ông vì vậy cũng héo hon. Abram chỉ biết nhìn người cha, ông im lặng trong thẫn thờ. Làm sao để nói cho cha hiểu? Làm sao để diễn tả những gì ông đã thấy, đã nghe? “Nói đi, Abram” - ông tự nhủ. Bất chợt, không biết từ đâu, người anh em Haran hớn hở chạy tới, ông mang tới trước anh trai mình những tượng tô màu đỏ vàng:

- Abram, anh coi, đây những vị thần Ishtar, Enlil, Marduk,… em đã đi tìm khắp vùng mang về cho anh đây. Rồi anh sẽ có con trai, đàn gia súc của chúng ta sẽ ngày càng nhiều, chúng ta sẽ trở nên giàu có và chúng ta lại sống vui vẻ như những ngày nào...

Chưa để cho em mình hết lời, Abram không thèm ngó ngàng mà đưa tay gạt đổ tất cả những tượng thần như trút xuống mọi bế tắc bấy lâu của ông. Tiếng loảng xoảng của tượng vỡ làm im bặt những lời than, giọng nói của mọi người. Họ ngơ ngác nhìn theo cái bóng của Abram đang chạy ra phía đồi vắng. Từng bước chân nặng nề, yếu ớt như muốn bước nhanh ra khỏi sự rượt đuổi của đám đông, ông ngã quỵ xuống, đôi bàn tay nhăn nheo cào xuống mặt đất đầy sỏi đá, tiếng khóc khàn khàn rít lên. Nhìn vào khoảng không vô định, ông gào thét, cấu xé lòng mình. Thần sinh sản, trù phú ư ? Có thần nào cho ông một người con trai ? Có thần nào hiểu cho nỗi thống khổ của ông suốt bao năm qua ? Có thần nào hiểu hết sự cô đơn buồi tủi, khát khao của ông ? Có thần nào biết điều ông đang chờ mong ? Và có thần nào lên tiếng nói với ông dù chỉ một lời ? Không. Không có thần nào cả, chỉ một Gia-vê Thiên Chúa. Ông không lầm, không mơ, không tưởng tượng, nhưng đó là sự thật. Chính ĐỨC CHÚA của ông đã phán, để ông ra đi và hứa cho ông, không chỉ một người con trai nhưng trở thành "cha của vô số dân tộc". Lời Ngài phán đã chạm tới trái tim ông, gieo mầm sống cho từng huyết mạch, đánh thức niềm hy vọng tưởng chừng như bị đánh mất bấy lâu. Ông tin. Tâm hồn ông đã thực sự bừng lên. Chỉ còn mình ông, một mình với những quả đồi trần trụi, lặng thinh. Một mình nhỏ bé giữa màu đất nâu, một mình với những đám mây lững lờ quẩn quanh. Và gió, gió nhè nhẹ lướt trên từng sợi tóc bạc, nâng đỡ, xoa dịu một tâm hồn.

Trời vén màn đêm, những tia sáng ló rạng theo bước chân chậm rãi của ông lão chống gậy. Abram bắt đầu lên đường, con đường tới miền đất hứa, con đường tay ông không biết chỉ về đâu, nhưng có tiếng gọi ở phía tận cùng, con đường có Thiên Chúa của ông luôn ở cùng. Sau lưng ông, nhạt nhòa bóng dáng người cha.

 

Mã số 13-039

 

TÌNH YÊU TÔI VIẾT

                              (Yêu thương dành tặng: Gia đình em Tý Sún)

 

Một chiều thu lãng đãng gió heo may cùng nắng vàng ruộm. Trên cung đường trải đầy lá bàng rơi xào xạc. Thanh tay trong tay Quyên đi dạo. Ở đây, dường như mùa nào cũng có người tới tập thể dục. Tình cờ, Quyên nhìn thấy một cặp ông bà cao niên. Họ năm tay nhau thong thả bước đi và nụ cười ánh nét hạnh phúc lắm. Quyên bỗng quay sang hỏi Thanh:

– Mai này chúng ta sẽ như cặp vợ chồng ông bà lão kia anh nhỉ? Hạnh phúc thật đó! Thích thật đấy!

– Thật thế hả em?! Thanh nheo mắt nhìn cô, hỏi lại. Nhưng lúc ấy chắc anh không còn đẹp trai nữa đâu. Tuổi già mà, lão hóa sẽ không thể tránh khỏi.”

– Nhưng anh sẽ đẹp lão lắm! Quyên nháy mắt tinh anh.

….

Và cả hai cùng cười vang rộn một góc trời dấu yêu. Họ lại siết chặt vòng tay, đi trên con đường ngập tràn nắng, lá… trên môi không ngớt nụ cười trong veo, những ánh nhìn trao nhau tình tứ, ấm áp, tin yêu.                                   

                                                              *****

Tôi và em yêu nhau được ba năm. Sau khi tốt nghiệp đại học, công việc ổn định. Quãng thời gian cảm nghiệm được tình yêu của cả hai đã dành cho nhau đủ độ đậm sâu như thế nào? Chúng tôi quyết định tiến tới hôn nhân và hạnh phúc gia đình.

 Làm sao tôi có thể quên được ngày dấu ấn trọng đại. Ngày em diện bộ váy cưới trang nhã, đẹp đến mê hồn, cùng nắm tay tôi tiến lên nguyện đường làm lễ thành hôn. Ngày ta chung đôi, nhà thờ chuông reo vang. Trao nhau lời nguyện ước trăm năm mãi còn thắm duyên. Tình yêu của chúng con đã được Chúa thương chúc phúc, se duyên. Từ đây, con cùng em sẽ hòa làm một, cùng nhau sớt chia ngọt bùi. Phút giây ấy và mãi mãi về sau này, tôi vẫn luôn nguyện cầu cho em được bình yên, luôn hạnh phúc rạng ngời. Anh sẽ hằng ở bên em chở che. Sẽ là bờ vai ấm áp cho em nương tựa. Sẽ quan tâm, biết em cần gì hơn hết. Anh đã thấy một người con gái của cuộc đời mình. Sẽ cùng với anh vượt ngàn khó khăn. Hãy vững tin vào nhau, em nhé! Và khoảnh khắc trong thánh lễ cưới ngày hôm đó, đánh dấu chúng tôi mãi mãi bên nhau.

                                                           *****

 Bước vào đời sống gia đình là một bước ngoặt, đòi hỏi sự chín chắn, đúng mực và có sự gắn kết yêu thương, thông hiệp lẫn nhau.

 Tôi nhận thấy trong xã hội ngày nay, những giá trị nguyên thủy của tình yêu hôn nhân gia đình đang bị bóp nghẹt dần, bị động bởi cuộc sống bon chen, xô bồ, bởi lối sống thực dụng, chủ nghĩa hưởng thụ… làm cho căn nguyên nền tảng gia đình lung lay, không còn bền chặt.

 Tình yêu tôi dành cho em gần gũi như hơi thở. Rồi từng ngày qua ngày, cả hai đều tự nhận thấy được yêu thương nhiều hơn mỗi ngày. Là những cuối tuần tôi và em cùng tới giáo đường tham dự thánh lễ. Hay mỗi tối, sau ngày làm việc ở cơ quan mệt nhọc được nghe giọng ấm áp từ em, đọc những đoạn Kinh Thánh và suy niệm lời Chúa. Căng thẳng, mỏi mệt ư? Chúng rủ nhau biến đâu mất tiêu mỗi lần tôi trở về mái nhà yên vui. Cảm giác thiệt thư thái, an yên. Thỉnh thoảng, tôi sẽ sắp xếp thời gian về nhà sắn tay áo vào bếp, nấu tặng em món soup gà mà em cực thích. Hay những lúc tôi lo chạy lụt đồ án, em ân cần pha cho tôi cốc cà phê cho đêm dài. Em luôn kề sát bên tôi, nhẹ nhàng và dịu dàng.

 Tôi thích gửi trao đến em những vòng ôm từ phía sau để cảm nhận hơi ấm từ phía trước, nghe nhịp tim của một ai đó rõ hơn. Và để cho em ở phía trước biết rằng, ở phía sau vẫn luôn có một vòng tay ấm áp đang chờ đợi để được chở che, quan tâm.

 Nhưng cũng có khi em hờn dỗi tôi chứ! Hay có những lúc tôi lỡ có câu nói gắt gỏng, to tiếng điều gì đó… Trong đời sống gia đình, bất đồng là điều khó tránh khỏi, nhưng quan trọng là phải biết lắng nghe và tìm cách giải quyết tốt nhất. Và thật may, chúng tôi cũng đọc được ý nghĩ về nhau. À, đã bảo là tôi yêu em nhiều lắm mà! Và chắc em cũng thế?!

 Cho những tháng ngày qua đi, cho chúng ta hiểu về nụ cười quen thuộc của nhau. Hiểu được rằng chỉ cần ta tin yêu nhau là đủ.

                                                      *****

 Để kiến tạo, xây đắp, củng cố vững vàng hạnh phúc gia đình. Điều quan trọng thiết yêu là ta hãy thực sự thấu hiểu người bạn đời. Trân quý, yêu thương, đảm nhận những trách nhiệm chung của việc làm cha, làm mẹ, là người đứng đầu. Hãy biết ý thức mình sống sao để làm tấm gương sáng cho con trẻ hướng tâm theo.

 “Gia đình là nền tảng của xa hội, gia đình là Giáo Hội thu nhỏ.” Khi đời sống lứa đôi càng tốt đẹp, hạnh phúc thì cũng là lúc ban đang gầy dựng lên xã hôi, Giáo Hội phiên bản yêu thương, đẹp tươi.

                                                    *****

Tối mùa thu êm ả, ban công lộng gió. Bầu trời đầy ánh sao. Tôi pha cho mình cốc cà phê, cho em tách cacao đậm sữa. Ngồi ngắm sao, em tựa vào vai tôi. Cảm giác ấm êm, an yên lắm! Tôi khẽ thì thầm:

 “Chúng ta đã sống gắn bó bên nhau, yêu thương nhau anh chẳng ngại gì đâu. Em yêu, hứa chỉ cần em bên anh, là sẽ có anh bên cạnh.”

 “Khi bên nhau em chẳng sợ gì đâu. Anh ơi, em muốn nói với anh, em sẽ mãi bên anh và muốn anh bên cạnh.” Em thầm thĩ cùng tôi. Không dưng, tôi thấy vành môi mình vẽ nụ cười hạnh phúc bất tận.

 Lạy Chúa! Ngài hằng ngự trên bầu cao cả, lấp lánh ánh sao kia, hãy thương chúc phúc, hằng tuôn đổ hồng ân, diễm phúc xuống gia đình bé nhỏ của chúng con. Con nguyện thánh hóa và phó thác trong tay Chúa quan phòng.

 

 

 

Mã số 13-040

CÁM ƠN

 

Nắng gắt như thiêu như đốt trên lưng, mấy ngày nay ông trời oi bức không chịu được, người đâm quạu quọ khó chịu. Xách xe đảo một vòng tìm một chốn bình yên để cư trú, tìm một nơi mát mẻ để dừng chân, và hơn hết là tìm cảm hứng cho cái máy ảnh mấy tháng nay nằm khô queo không có dịp chảnh chọe khoe dáng.

Con đường làng mát mẻ nhờ cái lũy tre, che chắn, hắt tung cái nóng của ánh nắng, gọi gió rì rào về, buông chân trần đi trên đất nghe mát lạnh hơi đất. Đàn vịt dưới ao cứ tung tóe nước đùa vui nghịch ngợm. Cảnh làng quê yên lành đến mát rượi lòng người, thỉnh thoảng có con thuyền nhỏ chèo ngang làm gợn lăn tăng sóng nước trên con kênh nho nhỏ.

Tôi tấp chiếc xe cà tàng bên vệ đường ngồi hóng mát, lôi chiếc máy ảnh ra nhòm nhòm ngó ngó chọn một kiểu hình làng quê tỏa nắng. Mấy chú nhóc mình trần trùi trụi, chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi hai bên co quắm lên, lộ rõ cái mộc mạc đậm đà làng quê Việt Nam. Chúng túm tụm lại, lúc đầu len lén, khi tôi bật cái máy ảnh lên thu hút sự tò mò thì có vẻ như bọn nhóc dạn dĩ hơn mon men đến gần. Tiện tay tôi chụp mấy phô, rồi hạ cái máy xuống cho bọn nhóc nhìn hình chúng nó đang nhí nhố đủ kiểu. Tôi thu hết vào tầm mắt mình những cung bậc biểu cảm trên từng nét mặt mong manh trẻ thơ của chúng. Những nụ cười bung tỏa rạng ngời, những động tác rất tự nhiên hiện rõ trên những nét mặt đen nhỏm không cần che dấu.

Đám trẻ lao nhao làm trò trước ống kính như muốn được ghi lại cái khoảnh khắc hiếm hoi này. Tôi đọc được niềm vui nhỏ nhoi ấy nên quyết định chụp cho mỗi em một phô, mặc dầu tôi vẫn biết rằng đó chỉ là cuộc gặp gỡ tình cờ, là tôi không còn cơ hội quay lại hay gặp lại ai trong số họ vì đó chỉ là điểm dừng chân vội vàng bên đời chật chội. Nhưng tôi vẫn muốn vì ít ra tôi đã gieo một tia hy vọng, hay rắc một hạt mầm, và nâng niu cái chồi kỷ niệm cho tương lai.

Phút chốc con đường làng yên tĩnh lại bị chúng tôi làm động đậy những niềm vui. Nó lây lan, nó lôi kéo cảnh vật con người, tất cả như muốn làm duyên trước ống nhòm. Có anh chàng mua ve chai chầm chậm chạy ngang cũng muốn dừng lại san sẻ niềm vui bằng nụ cười tỏa nắng cộng thêm cái tác phong mẫu ảnh nghiệp dư vì chính nghiệp là mua ve chai hihhi. Anh chàng vui vẻ san sẻ hai kiểu ảnh bao vất vả, nhọc nhằn vì đường dài vì việc mưu sinh tan chảy để lại trên khuôn mặt nụ cười ánh lên niềm vui, ánh lên tia sáng hy vọng thẳng về phía trước. Cám ơn anh! Cám ơn những bình dị mộc mạc bên đời, cám ơn những con người góp phần làm nên dáng điệu phong cách cuộc sống, cám ơn những âm thanh trong trẻo cười giòn tuổi thơ, và cám ơn vì tất cả đã cho tôi cơ hội đã cho tôi thấy được niềm lạc quan nơi cuộc sống chật vật bon chen đến nghiệt ngã mà tôi phải từng ngày đối mặt.

Cảm ơn vì bến ghé hôm nay, nơi cho tôi trút bỏ những nhỏ nhen ích kỷ cuốn cuồn trong lòng, những ganh đua chất ngất, những tham lam đòi hỏi quá nhiều cho bản thân trong khi xung quanh tôi còn quá nhiều những mãnh đời lạc quan chắc chiu từng cơ hội vươn lên trong khốn khó, họ nắm chặt tia hy vọng mỏng manh để cố sức vật lộn với khốn khó từng giây trong đời.

Xin cảm ơn và xin hãy nhận lời cảm ơn chân thành từ đáy lòng của một lữ khách ghé vội bên đời!

 


Các Bài Thơ Của Nhiều tác Giả