CUỘC THI NHÁNH HUỆ NƯỚC TRỜI: SƠ KHẢO VĂN - 4
Những ngày
Tết đã qua, mùa Xuân chỉ còn chút âm hưởng phảng phất đâu đây và cuộc thi viết
cũng đang tiến dần đến cao trào. Đây cũng là lúc những chiêm niệm, những suy tư
đã đến độ chín muồi. Những ngòi bút trở nên sắc bén hơn, sâu lắng hơn trong
việc thể hiện tâm tình dành cho Thánh Giuse, mẫu gương của đời sống khiết tịnh.
Số lượng bài vở cũng tăng dần như cuộc đua đến hồi tăng tốc, đầy kịch tính và
quyết liệt! Có thể không phải vì giải thưởng, mà chỉ vì sợ cuộc thi khép lại sẽ
không còn cơ hội nói lên tâm tình của mình. Có tác giả còn đề nghị sau cuộc thi
này nên thêm phần “Hậu Nhánh Huệ Nước Trời”. Quý giá thay! Giữa cuộc sống xô bồ
hôm nay, nhiều người trẻ vẫn rất quan tâm và tôn vinh Đức Khiết Tịnh với mẫu gương
sống động là Thánh Cả Giuse. Ban Tổ Chức xin trân trọng giới thiệu cùng quý độc
giả một số bài tiêu biểu đã qua sơ khảo đợt 4; đồng thời cũng xin kính cám ơn
quý tác giả đã nhiệt tình đem đến cho cuộc thi những suy tư sâu sắc và mới mẻ
của mình.
Người Làm
Vườn và Trăng Thập Tự.
&
Mã số bài: V029
ĐOÁ HUỆ TRINH
1. Hai chị em vừa đi vừa nói chuyện nên đã
đến giếng đầu làng lúc nào không hay. Chị Cléopas chưa múc nước vội, chị nhìn Maria,
hãnh diện vì mình có một cô em xinh như thế! Bỗng như phát hiện một điều gì lạ
thường, chị hỏi nhỏ như chỉ để Maria nghe:
- Có phải em đang mang thai không?
Chị thấy em đẹp hẳn lên, đầy đặn hơn. Sao? Giuse biết chưa?
Maria cúi đầu duyên dáng, khả ái, nơi cô toát ra sự thanh khiết mà Thiên
Chúa phú ban cho nàng. Cô em nói nhỏ với chị:
- Em chưa nói gì với Giuse! Chiều qua, anh ấy đến nhà, ở chơi khá lâu… Khi
anh về, em tiễn ra cổng, anh không nói gì; rồi anh đi nhanh như chạy, không
quay lại nhìn vào mắt em như mọi khi. Anh ấy vốn ít nói, bây giờ anh lại trở
nên trầm lắng hơn! Phần em, em không
biết làm sao để tỏ bày điều bí nhiệm THIÊN CHÚA đã ban cho em… Em chỉ biết cầu
xin Thiên Chúa biểu lộ chương trình của Người, vì “không có gì mà Thiên Chúa không thể làm được!” (Lc1,37).
Chị Cléopas không hiểu điều em mình nói, chỉ biết yên lặng lắng nghe em,
linh cảm Thiên Chúa đang thực hiện điều gì đó thì cô không khả đạt, cô sửa soạn
lại giây gàu để lấy nước…hai chị em vui vẻ lấy nước cho nhau rồi cùng về…
2. Trằn trọc
suốt đêm! Lòng nặng trĩu, Giuse không thể hiểu điều gì đã xảy ra với Maria, hôn
thê yêu quý của chàng, cô gái mỹ miều đã thành hôn với chàng… Vì ngay trong ngày
đính hôn, cả hai đã cầu nguyện, đã cùng nguyện thề giữ sự thanh khiết toàn vẹn,
như Đoá Huệ đẹp nhất để hiến dâng cho Đấng Đáng Chúc Tụng. Sao bây giờ,
chỉ mấy tháng xa nhà? Mà thật lạ! Nàng vẫn thanh thoát, đôi mắt trong sáng, thánh
thiện, không thấy dấu gì nơi cô ta vương nhiễm tục lụy, trừ cái ngoại hình của
cô ta! Chà, lại còn… Thỉnh thoảng cô ta nhẹ đặt tay lên bụng, khép đôi mi như cầu
nguyện, như tỏ lòng âu yếm đối với thai… Không thể hiểu! Chàng đặt nhiều giả
thuyết để có thể làm sáng tỏ: Hay ta đến gặp cha mẹ nàng? Gặp nàng? Viết cho nàng
một lá thư? Nàng có biết rằng, ta chỉ cần nói ra(!)… là nàng sẽ bị lôi kéo đi,
bị ném đá cho đến chết, một cái chết tức tưởi và nhục nhã? Không! Không! Không
phải như vậy! Ai cứu tôi? Ai trả lời tôi? Hay ta âm thầm ra đi? Đi thật xa! Còn
nếu ta đưa nàng về, thì ta đâu có trách nhiệm gì đối với cái thai nàng đang
mang? Thai không phải của ta. Ta không thể! Ta nên âm thầm ra đi “dĩ đào vi thượng sách” vậy! Mọi ý nghĩ xô
đẩy, đảo lộn… Cuối cùng, Giuse nguyện cầu trong vực thẳm của nỗi đau chưa có
lối thoát và chàng thiếp đi.
3. Vầng sáng tràn ngập cả căn phòng, phủ lấy
Giuse. Có tiếng phán từ ánh sáng đó… Giuse trở mình, giơ tay che đôi mắt: “Nầy Giuse, con cháu Đavít, đừng ngại đón
Maria vợ ông về, vì người con bà cưu mang là do quyền năng Chúa Thánh Thần. Bà
sẽ sinh con trai, và ông sẽ đặt tên cho Con Trẻ là GIÊSU” (Mt 1,20-22). Tiếng
phán rõ ràng uy nghiêm, Giuse không để rơi một từ nào! Một cuộc thần hiện chăng?
Giuse đưa tay dụi mắt xem thực hay mơ? Bây giờ, anh lại rơi vào một thắc mắc
khác: Có nên tin vào giấc mơ không? Đó là thánh ý Thiên Chúa soi
tỏ cho ta chăng? Giuse cố lục lại trong
tâm trí xem Đấng Tổ Phụ nào được Thiên Chúa tỏ mình qua việc báo mộng!?! Dần dần, Giuse lấy lại được an tĩnh, chàng
mỉm cười, nhanh chóng chỗi dậy, đứng lên, đưa tay mở cánh cửa cho ánh sáng bình
minh tràn vào phòng, rồi sửa soạn thật nhanh, chạy mau ra vườn hái ít hoa, tay
cầm món quà gì đó, rồi đi thẳng đến nhà nhạc gia, đến nhà vị hôn thê:
– Maria! Maria! - Giuse lên tiếng gọi. Chẳng đợi Maria trả lời, chàng đã xuất hiện nơi
cửa, thân thương lẫn hồi hộp, Giuse nói với Maria:
- Anh đến
xin cha mẹ cho anh đón em về.
Rồi Giuse trao vào tay Maria mấy cánh hoa còn
long lanh sương sớm và món quà:
-
Đây, chiếc khăn tặng em, em quàng lên khi bà con đến rước dâu. Chiếc khăn thêu cánh
huệ em thích và anh cũng rất thích…
Maria nhìn vị hôn phu, trìu mến tin tưởng. Tự đáy
lòng, Maria dâng lên niềm cảm mến trước huyền nhiệm sâu thẳm mà Thiên
Chúa đã tỏ bày. Nàng lên tiếng hỏi:
- Khi nào thì rước dâu, anh?
Chàng trả lời liền:
- Ngay hôm
nay!
Cả hai thinh lặng cảm nhận sâu xa đặc ân cao cả Thiên
Chúa ban cho Nhà Israel.
Đêm ấy, người ta thấy trên bầu trời Nadarét một
vùng sáng lung linh huyền ảo, các vì sao
nhảy múa, còn tại nhà cô Maria, các thiếu nữ xinh đẹp xúng xính bên cô dâu, họ vui
vẻ hân hoan đợi chàng rể Giuse đến: “Sơn
hà nở rộ hoa tươi và mùa ca hát vang trời về đây, tiếng chim gáy văng vẳng trên
khắp đồng quê ta.” (DTC 2,12)
&
Mã số bài: V031
HOA HUỆ THỨC GIẤC
Đêm qua tôi nằm mơ.
Một cơn mơ nhẹ nhàng và êm ái. Cơn mơ đi qua để lại trong tôi một niềm thành
kính. Trong giấc mơ tôi gặp một cụ già chống gậy, Ngài bước đến và tặng tôi
bông hoa màu trắng tinh tuyền. Dung nhan Ngài không như những ảnh tượng mà tôi
đã từng chiêm ngưỡng và cũng chẳng giống những gì có trong trí tưởng tượng của
tôi…
Trước cửa một gia
đình trong khu tập thể công nhân nghèo có mảnh vườn nhỏ luôn ngập tràn sắc
trắng nhẹ nhàng quyện lẫn mùi hương thanh khiết. Những nụ cười hạnh phúc luôn
ngập tràn trong ngôi nhà nhỏ ấy. Mặt trời rực sáng phía chân trời rọi xuống bậc
thềm nơi hai vợ chồng đang ngồi đón bình minh
và ngắm những bông huệ khẽ vươn lên sau một đêm dài.
-
Hai
tháng nữa sinh con, anh sẽ đặt tên con là gì?
-
Ừ
nhỉ! Anh nghĩ nếu sinh con gái mình sẽ đặt tên là Huệ còn nếu sinh con trai
mình sẽ đặt tên là Khiết…
Một nụ cười nở rạng
rỡ trên khuôn mặt người phụ nữ với đôi má ửng hồng tựa vầng dương vừa thức giấc
và làn da trắng mịn như cánh huệ đang bung mình trong ánh bình minh. Người đàn
ông đưa cánh tay của mình đặt lên vai người phụ nữ, anh ghì sát vợ vào lòng nhẹ
nhàng hôn lên má một nụ hôn nồng ấm.
-
Em
cứ vào giường nằm nghỉ để anh đi xếp hàng!
-
Vâng
anh đi nhanh rồi về với em nhé!
Chiếc xe đạp Phượng
Hoàng lao vút vào con phố nhỏ. Hôm nay là ngày nghỉ, cảnh người xếp hàng chen
lấn nhau trước cửa hàng bách hóa cứ đông như trẩy hội.
Khi mặt trời lên đến
đỉnh đầu, tiếng xe lóc cóc mới về đến sân, cánh cửa khép hờ nửa đóng nửa mở,
trong nhà không có lấy một tiếng động nhỏ. Như có linh cảm về điều chẳng lành
sắp đến, người đàn ông lao vụt vào nhà bỏ mặc chiếc xe đạp từ từ đổ xuống sân
làm mấy bìa đậu vỡ tung tóe. Người phụ nữ đang nằm bất động trên sàn nhà giữa
một vũng máu đỏ ngầu lênh láng…
-
Chỉ
có thể cứu một trong hai!
-
Khô…ông…
thể cứu cả hai mẹ con sao, bác sĩ?
-
Xin
lỗi! Chúng tôi đã làm hết sức! Anh hãy
quyết định ngay đi!
Những giọt nước lặng
lẽ rơi trên khuôn mặt khắc khổ của người đàn ông. Ông không nói gì mà đi vào
một góc khuất của bệnh viện…
Ngày tôi sinh là một
ngày như vậy đấy, một ngày định mệnh đối với cha tôi, vừa chào đón một người
thân nhưng cũng lại phải vĩnh biệt một người thân.
…Hôm nay là Chúa
Nhật thứ ba mùa Phục Sinh, tôi đem chiếc xe đạp cũ ra để kiểm tra và lau chùi.
Tôi ngắm thật kỹ tất cả những chi tiết của chiếc xe đã đi cùng cha tôi suốt cả
cuộc đời để nuôi tôi khôn lớn, tối nay tôi sẽ đi dâng lễ trên chính chiếc xe
đạp giữ đầy kỉ niệm buồn vui này. Tôi đang tra dầu vào xích thì có một người
đàn ông lai một đứa trẻ chừng mười ba mười bốn tuổi trên chiếc xe Phượng Hoàng
dừng trước cửa phòng khách.
-
Mời
bác uống nước!
-
Vâng!
Con cám ơn Cha! Hôm nay con đến đây để xin dâng hiến cho Chúa đứa con trai duy
nhất của con. Xin Cha dạy bảo cháu giúp con.
-
Thật
tuyệt! Tôi luôn sẵn sàng đón nhận vì đây là trách nhiệm của tôi. Thế mẹ cháu
đâu mà không đến cùng?
-
Thưa
Cha! Mẹ cháu đã mất khi sinh cháu...!
Những giọt nước khẽ rơi trên khuôn mặt khắc
khổ của người đàn ông. Tôi lặng đi, cổ họng như cứng đơ lại khiến tôi không nói
nên lời có một cái gì đó đang bóp chặt trái tim tôi. Tôi khẽ đưa mắt lên nhìn,
một đứa trẻ có đôi mắt trong veo, thân hình mảnh khảnh yếu đuối. Trong miền kí
ức xa xăm những hình ảnh của tôi hai mươi sáu năm về trước như đang hiện ra
trước mắt.
…Trong giấc mơ đêm qua tôi đã gặp cha. Cha tôi
đã tặng tôi bông hoa màu trắng tinh tuyền. Ngoài vườn những bông huệ đang bung
mình để đón ánh nắng sau một đêm dài.
Hà Nội, ngày 24 tháng 11 năm 2010.
&
Mã số bài: V032
ChuyỆn cỦa hai ngưỜi
Vào năm thứ hai đại học, chúng tôi
quen nhau trong một lần trường tổ chức đi dã ngoại. Em học khoa Văn, dưới tôi
một lớp. Tôi, một chàng trai khoa Toán cũng thuộc vào loại “điển trai” trong
lớp, lại thêm cái mác “lớp trưởng”, nên quanh tôi những “vệ tinh” không phải là
thiếu. Nhà tôi nghèo lại ở xa thành phố. Ngày tôi lên trường nhập học, mẹ tiễn
tôi ra tận bến đò. Mẹ bảo: “Gắng mà học
cho giỏi để đổi đời, con ạ. Bố mẹ chỉ có mình con, lên thành phố phải gắng mà
giữ mình, chứ trên đó nhiều “cạm bẫy” lắm đấy!” Nói xong, mẹ giúi một vật
gì đó vào túi áo tôi rồi vội vàng quay đi giấu những giọt nước đang từ khóe mắt
trào ra. Lên tới thành phố, tôi mới mở gói giấy đó ra xem, thì ra đó là tấm ảnh
ông Thánh Giuse với gương mặt hiền lành và nhân từ. Một tay Ngài bế Chúa Hài
Đồng, còn tay kia cầm một cành huệ trắng tinh. Bên dưới tấm ảnh có dòng chữ:
“Hãy đến cùng Giuse”. Tôi ngắm nhìn bức ảnh hồi lâu và chợt nhận ra rằng đây
chính là thông điệp mà mẹ tôi muốn nhắn gửi…
Sau những ngày đầu bỡ ngỡ, tôi
nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống chốn thị thành. Những lo toan của cuộc sống
học hành, thi cử cứ cuốn tôi vào vòng xoáy của cuộc đời lúc nào tôi không hay
biết. Những lá thư tôi viết về thăm nhà cứ thưa dần rồi gần như mất hẳn…
Thế rồi tôi quen em và chúng tôi
đến với nhau. Em là một tiểu thư con nhà giàu, trẻ trung, xinh đẹp và thực
dụng. Gia đình chỉ có một cô con gái, nên tất cả đều tập trung đầu tư cho em.
Mới là sinh viên mà em chẳng thiếu gì: Từ xe tay ga, điện thoại di động đời mới
đến quần áo hàng hiệu… Toàn là những thứ đắt tiền! Có lần em bảo:
- Yêu ai thì yêu cho hết mình, đến
khi không thích nữa thì “say goodbye”; kiểu như lời trong bài “Hát với dòng
sông” của nhạc sĩ Quốc An: “Tình yêu đến em không mong đợi gì, tình yêu đi
em không hề nuối tiếc…”
Nghe em nói, tôi thấy sởn da gà. Không hiểu sao những lời
như thế lại có thể thốt ra từ cặp môi của một người như em chứ?! Thế mà chúng
tôi lại yêu nhau, yêu nhau say đắm nữa là khác. Tuy nhiên, cả tôi và em đều
đoan hứa sẽ không vượt quá giới hạn trong tình yêu cho đến khi là của nhau thực
sự.
Rồi một lần sinh nhật em, em mời
tất cả những bạn học cùng lớp. Tôi, với tư cánh là “người nhà” đã chứng minh
cho mọi người thấy sự đảm đang, tháo vát và một chút ga-lăng của một chàng sinh
viên năm cuối. Em xinh tươi trong bộ váy mới bố mẹ tặng nhân ngày sinh nhật của
cô con gái “rượu”. Tiệc tan, mọi người ra về. Trong căn phòng trọ chỉ còn lại
tôi và em. Có lẽ trong bữa tiệc, em đã uống rượu nên người em thoang thoảng hơi
men. Hồi đầu mới yêu nhau, em bảo em không biết uống rượu và cũng không thích
những người uống rượu. Nhưng có lẽ hôm nay vui quá nên em “phá lệ” chăng?!
Trời đã về khuya, ngoài trời lất
phất mấy hạt mưa. Không khí có vẻ lạnh, tôi chợt nhớ ra rằng mới lập đông được
mấy hôm. Khu nhà trọ đã đóng cửa im lìm. Xa xa vẳng lại mấy tiếng chó sủa làm
phá tan màn đêm yên tĩnh. Mọi sự đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp, tôi lúng
túng chẳng biết làm gì nữa định bụng xin phép ra về. Nơi tôi ở trọ cách xa chỗ
em ở. Nếu có “cuốc” xe đạp về cũng phải mất ba mươi phút đồng hồ.
Hay là… mình ngủ lại đây một đêm?! Em ở một mình, vả lại hàng xóm mọi
người đều đã ngủ cả… Không được, nhỡ ai thấy thì sao? Có sao đâu! Sinh viên bây
giờ đầy cặp thuê phòng “góp gạo thổi cơm chung” sống với nhau như vợ chồng, có
khi lại còn là “mốt” thời thượng nữa ấy chứ, mình ở lại một đêm có là gì!? Mà
hình như em say mất rồi. Có lẽ đêm nay em cần đến mình. Mình về lúc này, nhỡ có
xảy ra chuyện gì với em thì mình biết ăn nói ra sao?...
Những ý nghĩ miên man cứ dồn dập
đến trong tâm trí tôi. Tôi đang băn khoăn không biết chọn cách giải quyết nào
thì bỗng nhận thấy một đôi bàn tay trắng nõn nà đang nhẹ nhàng mơn trớn đôi vai
tôi. Tôi nhận ra mùi nước hoa quen thuộc dường như đang ở sát bên tai. Tôi chưa
kịp phản ứng gì thì đôi bàn tay đó đã xoay người tôi lại. Em nói trong hơi thở
gấp gáp: “Anh, anh hãy làm gì đi chứ!?” Tôi như người chết đứng. Lúc này tôi
mới nhận ra rằng em thật đẹp. Chiếc váy mới ôm sát lấy thân hình thon thả của
em… Tất cả đều lên tiếng mời mọc! Người tôi cứ nóng dần lên. Thằng đàn ông
trong tôi bỗng đâu chỗi dậy. Phải làm gì bây giờ ? Thôi kệ, cứ thử một lần xem
sao! Không được, không thể như thế được! Rồi chẳng biết động lực nào, tôi đẩy
người em ra và chạy ào ra cửa. Tôi lập cập dắt chiếc xe đạp “cà tàng” của mình
đi nhanh ra ngõ. Tôi còn nghe như tiếng nấc nghẹn ngào của em. Em nói trong
nước mắt “Anh tệ lắm!” rồi lao vào
giường khóc nức nở…
Tôi cứ mải miết đạp xe như người
mộng du. Vâng, có lẽ tôi “tệ” thật! Đối với trào lưu xã hội hôm nay tôi thực sự
là một thằng “khờ”. Nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy lòng thanh thản. Tôi
vừa vượt qua một cơn thử thách. Lần đầu tiên kể từ ngày yêu em tôi đã làm cho
em phải khóc. Tôi có lỗi chăng ? Không, tôi đã làm đúng. Em cứ khóc đi, khóc
cho với đi nỗi tủi sầu. Tôi cũng muốn khóc lắm chứ. Làm người đàn ông, đứng
trước một người con gái xinh đẹp như em, ai mà chẳng ước ao… Thế nhưng, em có
biết không, anh muốn giữ mối tình của chúng mình thật đẹp, thật trong sáng, như
lời chúng mình đã đoan hứa, để những gì mình dành cho nhau trong ngày thành hôn
được trọn vẹn. Có thể em sẽ giận tôi, có thể sẽ từ mặt tôi vì lòng tự trọng của
em đã bị xúc phạm. Không. Tôi tin ở em. Một người con gái thông minh và giàu
nghị lực như em chắc sẽ hiểu và thông cảm cho cách xử sự của tôi. Và… và chúng
mình sẽ lại đi bên nhau trên con đường quen thuộc, giữa những luống huệ đang
mùa đơm hoa. Em còn nhớ không, có lần em bảo em thích nhất loài hoa này vì hoa
huệ là biểu tượng của sự trinh trắng mà!
&
Mã số bài: V033
TƯỢNG ĐÁ THÁNH GIUSE
Thân phận tôi là đá. Trước đây
tôi chỉ là một tảng đá xấu xí không ra hình dạng nào, ngày ngày nằm
nắng phơi mưa giữa trời không chốn dung thân. Sau đó tôi được người ta
đem về và đục đẽo tôi trở thành tượng Thánh Giuse thật hoàn hảo. Nhờ
sự suy tư rất sâu sắc, cùng với bàn
tay khéo léo của nghệ nhân đã tạo cho tôi một hình ảnh Thánh Giuse thật
trẻ trung với thân hình vạm vỡ đầy sức sống, khuôn mặt khôi ngô sáng
suốt nhưng thật khiêm tốn, tay Ngài đang ẵm trẻ Giêsu và tay kia cầm
nhành Huệ trắng để tượng trưng cho sự trinh khiết của Ngài. Từ ngày
tôi được làm phép và đặt trên cung thánh trong ngôi thánh đường, tôi đã
có chỗ trú thân và không sợ mưa nắng nữa. Tôi luôn được nghe tiếng nguyện
lời kinh, được chứng kiến biết bao cuộc
đời đau khổ, buồn phiền, cũng như niềm vui và lòng biết ơn của mọi
người khi đến với Thánh Giuse. Tôi rất sung sướng và hạnh phúc khi tôi
là hình tượng giúp tâm hồn họ hướng về vị Thánh Giuse quyền uy đang ở
trước tôn nhan Thiên Chúa, ngày đêm Ngài cầu thay nguyện giúp cho họ,
và để họ vượt qua mọi khó khăn ở chốn gian trần như khi xưa Ngài đã
từng cảm nếm.
Vào một buổi chiều thật buồn
bã, một cô gái tuổi đôi mươi đã đến bên tôi và tâm sự:
“Gối uốn tay vòng
trước tượng Cha
Hương trinh huệ
trắng ngát thơm nhà.
Thân gầy mảnh khảnh
mang thai nhỏ,
Trí rối hoang mang
đứng ngã ba.
Cuộc sống nhiều khi
đầy sóng gió
Đời người lắm lúc chẳng
yên gia.
Xin ơn Thánh Cả, ơn
vui sống,
Hát hát ca ca hát
hát ca
Tên con là Huệ, tên của một
loài hoa mang màu trắng tinh tuyền, loài hoa mà Cha đang có trên tay với
biết bao ý nghĩa: Sự trong sạch thanh cao, sự thanh khiết, sự trở về của
hạnh phúc và chan chứa của tình yêu. Con đến với Cha đây do một người bạn
gái đã chia sẻ tâm sự và khuyên con hãy tới cầu xin với Thánh Cả
Giuse khi gặp thử thách. Cô ấy tên Trinh và là người bạn gái thân thiết
của con, cô rất ngoan đạo, được giáo dục trong gia đình công giáo, dù
nhà nghèo nhưng vẫn luôn vui sống và yêu đời. Cô nói rằng là cô luôn
noi gương Thánh Giuse về sự khó nghèo, hiền lành và đặc biệt là đức khiết
tịnh. Về phần con là một người ngoại đạo, con rất được cưng chiều vì
là con một trong nhà. Gia đình con giàu có và không thiếu thốn gì vật
chất nhưng con luôn cảm thấy tâm hồn sao mà trống rỗng thiếu mất cái
gì đó rất quí báu. Và không gì khác đó chính là tình yêu, sự cảm
thông chia sẻ của cha mẹ con. Họ nghĩ cứ cho con thật nhiều tiền và
đáp ứng mọi nhu cầu vật chất thì con sẽ hạnh phúc, họ cứ lao vào
xã hội mà kiếm thêm thật và thật nhiều tiền nhưng không đoái hoài gì
đến điều con thật sự đang cần thiết! Thế là, để bù đắp vào khoảng
trống đó, con đã tìm cho con một người bạn trai và nghĩ rằng đó là
nơi con có thể yêu và được yêu. Con yêu anh ấy thật lòng và con đã trao
cái gì là quí giá nhất của đời con gái cho anh nhưng con lại gặt
được nỗi đắng cay thất vọng thật xót xa. Con đã có thai và anh ta đã
bắt phá cái thai vô tội này, đứa nhỏ trong bụng đang hiện diện trước
mặt Cha đây… Anh nói rằng bữa nay chuyện phá thai rất dễ dàng và đầy
dẫy ngoài xã hội, tội gì mang cho cực khi ta còn quá trẻ. Ôi, con đã
lầm!!! Thật là ghê tởm khi anh ta nói điều đó. Anh đã bỏ con. Bây giờ
đây con rất cô đơn và đau khổ, con thực sự đang đứng giữa ngã ba đường
để chọn lựa cho tương lai của mình. Nhưng lạy Cha, con tin rằng Cha sẽ
giúp con vượt qua nỗi đau khổ này mà vui sống. Con biết sự trinh trắng
của hoa huệ không còn trong con nữa, nhưng con cần đến sự khôn ngoan của nó như
nó đã khôn ngoan ngoi lên khỏi bùn và vươn lên thật cao tránh mọi vết nhơ. Bây
giờ con quyết giữ cái thai này, sẽ cố gắng vươn
lên sống tốt, chăm sóc và yêu thương. Đây cũng là lời khuyên của Trinh,
bạn con. Điều quan trọng là con muốn nói với những bậc cha mẹ, hãy yêu
thương và quan tâm gần gũi con cái hơn. Những người trẻ đang yêu nhau
hãy quí trọng nhau, gìn giữ sự trinh tiết và có trách nhiệm cùng
nhau…”
Thế là ba năm đã bặt đi, Huệ
trở lại với đứa con trai dễ thương và người chồng mới cưới, cùng
theo sau là cô bạn Trinh tay mang bó huệ thơm ngát của lòng biết ơn
Thánh Giuse. Một điều bất ngờ đó là Huệ đã theo đạo với người chồng
công giáo, anh là bạn của Trinh. Huệ yêu anh, anh cũng rất yêu Huệ và
nhận đứa bé như con ruột của mình.
Còn biết bao nhiêu câu chuyện
mà tôi đã được chứng kiến. Tôi xác tín điều này, với lời cầu
nguyện thành tâm và đầy lòng tin tưởng vào Thánh Giuse, Đấng rất có
quyền uy, công đức vô bờ trước mặt Thiên Chúa, sẽ cầu bầu cho mọi
người được ơn như ý.
&
Mã số bài: V- 034
HỒNG ÂN
Trông
thấy Hồng, ông Phán liền quát:
-
Con kia! Đi đâu mà giờ này mới về hả?
Giọng
Hồng run run:
-
Thưa ba! Hôm nay xe của con bị hỏng nên con mới về trễ ạ!
Nghe
vậy, ông Phán gắt lên:
-
Thôi đi! Tao quá biết rồi. Mẹ con mày lúc nào cũng tìm lý do để biện minh thôi.
Hồng cúi đầu, lặng lẽ bước vào nhà. Bà Phán
thấy con bị mắng oan, liền nhẹ nhàng bảo:
-
Ông cứ hay nghi ngờ con cái. Tội nghiệp nó! Ông đừng la nó kẻo…
Chưa
nói dứt câu, ông Phán đã lớn tiếng:
-
Bà bênh nó à? Đúng là mẹ nào con nấy mà, lúc nào cũng leo lẻo cái miệng.
Bà
Phán đành lủi thủi vào bếp, lòng buồn lắm mà chẳng biết nói gì…
Bữa
cơm gia đình chiều hôm ấy thật tẻ nhạt, ảm đạm. Bà bồi hồi nhớ lại mười năm
trước, ông Phán là người chồng mà bà luôn hãnh diện, nể phục. Ngày ấy, ông Phán
là một người đàn ông khá điển trai và đạo đức. Ông làm nghề thợ mộc, tuy không
giàu có nhưng gia đình lúc nào cũng ấm cúng và hạnh phúc… Đang chìm trong suy
tưởng, bà bỗng giật mình vì tiếng ông Phán cáu gắt:
-
Trời ơi! Nhà này dư muối hay sao mà canh hôm nay mặn thế? Bà muốn giết tôi phải
không?
Tiếng
la mắng của ông Phán đã đưa bà trở về với thực tại. Đêm nay cả nhà lại không
đọc kinh chung với nhau. Kể từ ngày rượu trở thành bạn tâm giao thì kinh kệ
dường như đã trở nên xa lạ với ông, nhiều khi ông còn bỏ cả lễ Chúa nhật. Bà
Phán chỉ còn biết khóc và thầm thỉ với Chúa để xin Ngài
đổi mới con người của ông.
Mọi trách nhiệm, mọi công việc, ông Phán đều đùn đẩy cho vợ. Ngay cả việc chở
Cu Tí đi học, ông Phán cũng né tránh.
Hôm nay đi lễ về, Cu
Tí reo lên:
- Ba mẹ ơi! Ngày mai
là ngày 1/5, lễ kính thánh Giuse Thợ, con được cô và các bạn chúc mừng vì có ba
làm nghề thợ mộc, giống như Chúa Giêsu cũng có cha làm nghề thợ mộc vậy. Con
vui lắm, con cảm ơn ba!
Nghe tiếng con trẻ,
ông Phán không nói gì nhưng trong lòng ông dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó... Và rồi, ông quyết
định đi xưng tội để ngày mai đi lễ cho cả nhà được vui.
Chiều hôm sau, cả
nhà cùng nhau đi lễ thật sốt sắng. Bà Phán rất vui vì đã lâu rồi ông Phán mới cùng
vợ con đi lễ như vậy. Trong bài giảng hôm ấy, cha sở nhấn mạnh đến những phẩm
chất đáng quý của Thánh Nhân: Chăm chỉ làm việc, yêu thương vợ con, nhất là chu
toàn bổn phận làm chồng, làm cha trong gia đình.
Từ lúc đi lễ về,
gương mặt ông Phán có vẻ đăm chiêu đến nỗi nhiều lúc bà Phán hỏi gì, ông cũng
không biết nữa. Ăn tối xong, ông Phán đi nằm sớm nhưng ông không tài nào ngủ
được. Những lời giảng của cha sở chiều nay cứ lởn vởn trong tâm trí ông. Những
cảnh chửi mắng, đánh đập vợ con cứ in sâu vào tận đáy lòng làm ông cứ trằn trọc
mãi. Ông chợt thấy hối hận vì những lầm lỗi của mình và ông đã khóc... Những
giọt nước mắt ân hận chảy dài trên hai gò má của một người đàn ông lầm lỗi.
Sáng hôm sau, ông
thức dậy sớm và vui vẻ đưa Cu Tí đi học. Bà Phán nhìn ông đầy kinh ngạc như
không tin vào những gì mình đã trông thấy nhưng rồi bà chợt nhận ra sự chân
thành thể hiện trong đôi mắt của chồng. Bà thầm tạ ơn Thánh Giuse đã đoái
thương nhậm lời cầu khẩn của bà nên ông Phán mới thay đổi như thế. Bữa trưa hôm
ấy cả nhà có mặt đông đủ bên mâm cơm đạm bạc, chợt ông Phán lên tiếng:
- Tôi xin lỗi Mình
và các con vì bấy lâu nay tôi đã sống tệ bạc quá sức. Tôi hứa từ nay sẽ là một
người chồng tốt và một người cha có trách nhiệm với con cái.
Một tràng pháo tay
giòn giã thay cho lời chúc mừng. Bà Phán chìm đắm trong những giọt nước mắt
hạnh phúc. Ngoài trời mưa bắt đầu rơi, những giọt mưa hòa tan với những giọt
nước mắt của bà Phán như muốn cảm thông, chia sẻ niềm vui và hạnh phúc của gia
đình.
&
Mã số bài: V-036
MẸ tôi
Ngày còn bé tôi
thường theo bà đi nhà thờ, đặc biệt là vào tháng dâng hoa kính Đức Mẹ. Quê tôi
ngày ấy không sầm uất như bây giờ. Làng tôi là làng toàn tòng Công giáo, dân cư
sống riêng ra một khoảnh, cách đường quốc lộ khoảng mười lăm phút đi bộ. Ngôi
nhà thờ quê tôi nằm ngay chính giữa làng, mặt hướng về phía con đê chạy ngoằn
nghoèo. Quê tôi vào tháng Hoa kính Đức Mẹ vui như ngày hội. Từ cả tháng trước,
bọn trẻ đã được các xơ tập dâng Hoa Năm Sắc. Người dân thường có thói quen mua
hoa dâng kính Đức Mẹ. Mỗi lần theo bà đi lễ, tôi thường được bà giao cho “trọng
trách” ôm một bó hoa huệ to. Nghe đâu, để có được những bông hoa huệ này, bà
tôi đã phải dành dụm từ những đồng tiền các con cho ăn quà hay phòng khi yêu
đau bà uống thuốc. Nhưng việc mua hoa dâng Đức Mẹ đối với bà không đơn thuần
chỉ là một thói quen mà còn là cái gì đó thiêng liêng lắm. Bà bảo hoa huệ tượng
chưng cho sự khiết trinh, có lẽ vì thế mà bà đặt tên cho mẹ tôi là Huệ.
Nghe bà kể, ngày còn
con gái, mẹ đẹp nổi tiếng trong làng. Mẹ còn là một ca viên xuất sắc trong giáo
xứ nữa. Dù lao động vất vả, suốt ngày dãi nắng dầm mưa, nhưng nước da mẹ lúc
nào cũng trắng hồng. Thêm vào đó, mẹ còn có mái tóc đen mượt và dài gần đến đầu
gối. Nhiều người bảo, mẹ có đôi mắt hiền và đẹp như Đức Mẹ Đồng Trinh. Chính vì
thế mà ngày còn trẻ, mẹ là niềm mơ ước của biết bao chàng trai trong và ngoài
làng. Ban đầu, đến với mẹ toàn là những chàng công tử con nhà giàu. Nhưng rồi
mẹ nhận ra rằng họ đến không phải vì tình yêu chân thành mà chỉ vì những cảm
xúc tầm thường; đơn giản là chỉ muốn chiếm đoạt! Mẹ đã phải vất vả lắm mới
tránh được những cám dỗ, mời mọc. Có những người xấu bụng, sau khi không chinh
phục được trái tim của mẹ, đã quay ra tìm cách bôi nhọ danh tiết của mẹ. Lại
nhớ lại chuyện bà Su-sa-na trong Cựu Ước bị hai lão già giở trò, khi không làm
gì được bà thì chúng quay ra tìm cách vu khống để làm hại bà. Nhưng rất may cho
bà đã có cậu bé Đanien đứng ra bênh vực và vạch trần bộ mặt thật của hai lão
già ấy. Còn mẹ thì gần như đơn thương độc mã, bởi vì ngày ấy nhà bà ngoại nghèo
lại không có thế giá gì, nên chẳng ai đứng về phía mình cả. Nhiều lúc oan ức,
mẹ chỉ biết âm thầm chịu đựng những lời xì xào bàn tán, thậm chí cả những lời
thóa mạ từ miệng lưỡi người đời. Những lúc như thế, bà và mẹ chỉ biết ôm nhau
khóc và cùng hướng về bàn thờ Đức Mẹ, nơi có những cành huệ trắng đang tỏa ngát
hương thơm. Sau những lần ấy, mẹ trở nên trầm lặng hơn…
Thế rồi một tình yêu
chân thành cũng đến với mẹ. Người ấy là một thanh niên ở làng bên. Tình yêu của
hai người cứ triển nở dần theo năm tháng, một tình yêu chân thành không nhuốm
mùi của nhục dục. Hai người đang say mê tận hưởng tình yêu đôi lứa thì người
con trai ấy nhận được lệnh phải lên đường nhập ngũ. Hai bên gia đình tính làm
đám cưới nhưng vì thời gian quá gấp gáp, nên chẳng kịp chuẩn bị gì cả. Tình yêu
của mẹ và người ấy cả làng trên xóm dưới đều biết, mối tình của họ như đã được
chứng thực, tuy nhiên phép đạo chưa xong.
Đêm chia tay của mẹ
và người ấy thật cảm động. Dưới ánh trăng quê sáng vằng vặc, bên tháp chuông
giáo đường, hai người trao cho nhau những tình cảm mặn nồng, cùng những lời hứa
sẽ trọn đời bên nhau, rằng mẹ sẽ chung thủy chờ ngày người ấy trở về. Hứa thì hứa
vậy, chứ chiến tranh lúc bấy giờ đang đến hồi ác liệt, ngày đi thì có ngày về
thì chưa biết thế nào…
- Hay là chúng mình
có con với nhau Huệ nhé? - Người ấy ôm ghì mẹ vào lòng và nói trong hơi thở ấm
áp.
- Nhưng chúng mình
đã làm phép cưới đâu! - Mẹ nhẹ nhàng đáp lại.
- Cả làng đều biết
chúng mình yêu nhau rồi còn gì! Mai anh lên đường rồi, sau này về hợp thức hóa
sau cũng được. Chiều anh một lần này thôi Huệ nhé! - Người ấy nói như van nài.
Tim mẹ đập mỗi lúc
một nhanh. Ừ! Hay là… Nhỡ anh ấy đi lần
này không về nữa thì sao? Hơn nữa, anh lại là con một trong gia đình. Nếu anh
có mệnh hệ nào thì... Mẹ nghĩ mà cảm thấy xiêu lòng. Trong đầu mẹ hiện lên
biết bao câu hỏi. Chẳng lẽ trao thân cho một người mình thực sự yêu thương lại
là có tội? Nhưng nếu làm thế liệu…!!!
Đêm mỗi lúc một
khuya. Sương xuống mỗi lúc một dày làm ướt cả những chùm hoa mẫu đơn. Mẹ gục
đầu vào bờ vai lực lưỡng của người ấy…
- Anh còn nhớ câu ca
dao đã có lần anh đọc cho em nghe không?
- Câu ca dao nào cơ?
- Người ấy vừa hỏi vừa đưa tay vuốt mái tóc dài và mượt của mẹ.
- Anh không nhớ thật
à, thế thì để em đọc cho anh nhé:
“Mẫu đơn nở cạnh nhà thờ.
Đôi ta trinh tiết đợi chờ lấy
nhau”.
Người ấy siết chặt
mẹ vào người mình nói trong giọng run run:
- Huệ! Cảm ơn em
nhiều lắm. Hãy tha thứ cho sự nông nổi của anh. Em can đảm hơn anh tưởng. Đến
lúc này, anh càng xác tín: Em là người phụ nữ duy nhất của đời anh. Nhất định
em phải đợi anh về nhé!
Mẹ như trở nên nhỏ
bé trong vòng tay của người ấy.
- Vâng, nhất định em
sẽ đợi anh trở về…
Người ấy là cha tôi
bây giờ. Sau đúng một năm, ngày đất nước hoàn toàn giải phóng tôi cất tiếng
khóc chào đời. Cho đến bây giờ, mỗi lần kể lại câu chuyện tình của bố và mẹ, mẹ
vẫn kể với tất cả niềm hãnh diện, như một lời nhắc bảo cho thế hệ cháu con.
&
Mã số bài: V-037
MỘT GIẤC MƠ
Tôi
cố gắng vùng vẫy nhưng chẳng hiểu sao người tôi cứ bất động. Hai thằng quỷ tiếp
tục lôi tôi vào vũng tối thẳm sâu. Một thằng cười hềnh hệch:
- Mày nợ tụi tao nhiều
quá rồi, giờ là lúc mày phải trả thôi.
Nó nghẹo đầu nhìn tôi đắc ý rồi tiếp tục
gầm gừ:
- Bao nhiêu lần mày ăn
chơi sa đoạ đều do công sức tụi tao cám dỗ mới có được, chẳng phải dễ dàng gì
đâu!
Tên
còn lại không nói gì chỉ gừ gừ trong cổ họng như nó là quỷ câm vậy. Bóng tối
đen kịt, có cảm giác thứ bóng tối này rất đặc, muốn thoát ra dễ thường phải lấy
xẻng mà xúc mới được. Nhưng kỳ lạ thay, dù tối đến thế, tôi vẫn nhìn thấy tường
tận sự xấu xa, ghê tởm của hai thằng quỷ, nhất là cặp mắt oán hận của tên quỷ
câm. Chúng đỏ rực trong đêm tối như hai hòn than hồng. Tôi chống cự trong tuyệt
vọng niềm kinh hãi chưa từng có trong đời tôi. Đang khi tôi gần như buông xuôi
thì trước mắt tôi bỗng sáng lòa. Hai thằng quỷ đờ ra như tượng đá trong thoáng
chốc, rồi chúng buông tay để mặc tôi rơi xuống đất. Cả hai đưa tay bụm mặt,
thân hình co rúm lại trong một tư thế quái gở và toàn thân lông lá của chúng
dựng đứng cả lên. Chúng gầm rú trong cổ họng những tiếng gì tôi không thể hiểu
được. Đến bây giờ tôi mới nhìn thấy đứng giữa vùng sáng rực rỡ là một Thánh
Nhân. Rất nhanh chóng tôi nhận ra ngay Ngài chính là Thánh Cả. Dáng đứng của
Ngài vừa uy nghi vừa hiền hậu. Trên đầu Ngài, một vầng hào quang rực rỡ, chính
ánh sáng từ vầng hào quang này đã bao phủ toàn thân Ngài. Tôi bỗng nhiên quên
mất hai thằng quỷ và sự khủng khiếp mà chúng mang đến cho tôi. Lòng tôi tràn
ngập một niềm hạnh phúc và sự bình an thanh thoát. Tôi cứ trố mắt ra chiêm ngắm
dung nhan Thánh Cả, gương mặt hiền hậu, cương nghị với hàm râu quai nón rậm làm
tôi vững dạ. Thánh Nhân hướng ánh mắt nghiêm khắc về hai tên quỷ, chúng càng
gào rú kinh hãi hơn. Những âm thanh ghê rợn đến chết khiếp nhưng ở cạnh Thánh
Nhân tôi không còn thấy sợ hãi nữa. Hai thằng quỷ vẫn cố điên cuồng chống lại
ánh mắt của Thánh Nhân, chúng không chịu bỏ con mồi lại. Thánh Nhân nhẹ vung
tay về phía chúng, một mùi hương ngào ngạt, thanh thoát bỗng toả lan ra không
gian, hai thằng quỷ gào to một tiếng khủng khiếp rồi biến nhanh như điện xẹt.
Thì ra trên tay Thánh Nhân đang cầm một nhánh huệ trắng và hai thằng quỷ đã
chạy vội vàng khi Thánh Nhân vung nhánh huệ về phía chúng. Nhánh huệ tượng
trưng cho đức khiết trinh của Thánh Cả. Tôi vội vàng quỳ dậy để cám ơn Thánh
Cả, Người nhìn tôi trìu mến nhưng vẫn chẳng nói lời nào, chỉ khẽ đập nhánh huệ
lên đầu tôi rồi thân hình cứ mờ dần như tan vào không khí. Tôi chồm theo rối
rít gọi tên Ngài và vấp chân vào một mô đất. Tôi ngã sấp xuống nền đất và bừng
tỉnh dậy.
Thì ra tôi đã lăn từ trên tấm phản
xuống đất thật! Giấc ngủ trưa mệt nhọc đã đưa tôi vào giấc mơ, một giấc mơ vừa
kinh hoảng lại vừa có hậu. Mồ hôi ướt đẫm người tôi nhưng tôi không để ý. Tôi
quỳ ngay ngắn trước ảnh Thánh Gia, nghiêm trang làm dấu Thánh Giá và dâng lời
tạ ơn đến Ba Đấng. Mắt đăm đăm nhìn gương mặt hiền lành của Thánh Cả và nhánh
huệ Người cầm trên tay, tôi long trọng hứa sẽ hoán cải tâm hồn, và nhất là gìn
giữ đức khiết tịnh theo gương của Thánh Nhân, xa lánh con đường truỵ lạc.
&
Mã số bài: V-038
MỘT THOÁNG VỀ ANH
Anh! Thế là đã hơn một năm chúng mình
đi quá giới hạn tình bạn rồi. Chúng mình đang đi trên con đường “chết trong
lòng một ít”. Hình ảnh của anh lúc nào cũng tràn ngập trong tâm trí của em.
Nhớ
những lúc dỗi hờn, tắt điện thoại, làm anh cuống cuồng chạy đến nhà trọ của em,
rối rít xin lỗi mặc dù có đôi lúc em dỗi hờn vô cớ. Có những lúc em rơi lệ vì
anh, những giọt nước mắt cùng với nỗi buồn da diết vì vắng anh khi hai đứa giận
nhau. Những lúc giận anh em càng nhớ anh nhiều hơn.
Có
người nói: “Khi những người đang yêu giận hờn nhau là lúc mà họ đang thêm vị
cho tình yêu, làm tình yêu bớt tẻ nhạt”. Có lẽ vậy, sau những lúc giận hờn em
càng yêu anh hơn, những giây phút ở bên nhau dường như thú vị hơn vì mình đã
hiểu nhau thêm.
Những
lúc gần gũi nhau, em thường mơ tưởng đến những nụ hôn say đắm anh đặt lên môi
em, tim em đập loạn nhịp, trời đất như quay cuồng, em lâng lâng như đi vào thế
giới thần tiên, em sợ sẽ không kiềm chế được bản thân, sẽ đi vào vết xe đổ của
nhiều người mà trước đây em từng khinh bỉ họ. Nhưng anh chưa bao giờ đi quá
giới hạn. Anh đã nói với em rằng: “Anh yêu em và luôn tôn trọng em, anh cũng
muốn em được mọi người tôn trọng. Anh sẽ giữ gìn em đến khi anh có được em.
Hoặc vì lí do nào đó chúng ta không đến được với nhau thì người đến sau cũng sẽ
yêu và tôn trọng em”. Anh làm em càng yêu và kính trọng anh hơn.
Nhiều
lúc em nói với anh chúng mình không hợp nhau về tôn giáo, nhà anh theo đạo Phật
còn nhà em theo đạo Thiên Chúa, khó mà đến với nhau được. Anh bảo: “Anh yêu em
và sẽ làm tất cả để có em. Anh sẽ theo đạo cùng em”
Để chứng minh lời nói,
anh đã đi lễ cùng em. Mỗi tối thứ bảy anh bắt em đi ngủ sớm để sáng kịp đi lễ.
Sáng chúa nhật, mở cửa, anh đã chỉnh tề đứng chờ.
Nhớ
lần đầu cùng em đến nhà thờ, anh rụt rè bước vào thánh đường, em đã đứng cùng
anh để anh khỏi bỡ ngỡ. Thánh lễ đầu tiên, anh chăm chú nghe linh mục giảng Tin
Mừng, chăm chú như uống từng lời. Ra về, anh bảo em: “Anh chưa hiểu hết về
những nghi lễ của thánh lễ, em giúp anh nha!”
Em
giúp anh giải đáp những thắc mắc của bài giảng bằng cách lấy Tân Ước làm ví dụ
dẫn chứng. Cho anh mượn quyển Kinh Thánh, anh cùng em chia sẻ Tin Mừng mỗi tuần
Tự lúc nào, anh đã trở
thành một con chiên ngoan đạo Nhiều lúc em tự thấy hổ thẹn vì mang danh là
người Công Giáo mà lắm khi em lười biếng trong việc thờ phượng Chúa. Anh làm em
phải suy nghĩ về đời sống đạo của mình, trở nên sốt sắng hơn khi tham dự thánh
lễ.
Có
lần bỗng dưng anh nói với em: “Khi nào được rửa tội, anh sẽ chọn Thánh Giuse
làm quan thầy”. Em bỡ ngỡ hỏi: “Sao vậy?” Và em nhớ như in khuôn mặt trầm ngâm
của anh lúc đó: “Vì anh thấy Thánh Giuse tuyệt vời quá, tình yêu của Người cao
đẹp quá! Giá như thế hệ trẻ hiện nay được học biết về Người, có lẽ họ đã tránh
cho mình rất nhiều bất hạnh! Nhờ Người mà anh hiểu được YÊU LÀ CHO ĐI CHỚ KHÔNG
PHẢI CHIẾM HỮU…”
Em
hạnh phúc khi mình cùng bước bên nhau đến thánh đường. Em hỏi anh đã cầu nguyện
gì với Chúa? Anh trả lời: “Anh xin Chúa cho mình được biết sống cho nhau và
sống vì nhau mãi mãi”.
Em thầm tạ ơn Chúa đã gửi đến cho
em một môn đệ của Thánh Giuse giữa những “yêu vội, sống cuồng” hôm nay.
&
Mã số bài: V-039
CHỨNG NHÂN GIỮA
ĐỜI THƯỜNG
“Sao rồi, tính khi nào
cho anh uống rượu hồng đây cô bé?” Vẫn với ánh mắt đanh đá, đôi môi cong nũng
nịu em trả lời tôi: “Anh mà đợi uống rượu hồng của em thì hơi lâu rồi đó, em
nói rồi, anh đi tu thì em cũng ở vậy luôn, xem như là em đi tu cho giống anh
mà!”
“Chết, sao em lại nói
như vậy, anh khác em chứ làm sao giống được, anh muốn noi gương Cha Thánh
Giuse, vị thánh bổn mạng của mình để sống đời sống dâng hiến cho Thiên Chúa,
sống phục vụ mọi người với một tình yêu không chia sẻ, còn em không đi tu thì
phải có gia đình chứ!”
Em thoáng buồn, đôi
mắt không còn vẻ đanh đá nữa mà sâu thẳm bên trong là một nỗi buồn sâu lắng.
“Ơ, em biết rồi, chúng mình hãy noi gương Thánh Gia, noi gương Cha Giuse và Đức
Mẹ sống một cuộc đời khiết trinh trọn vẹn, dâng lên Thiên Chúa tình yêu bé nhỏ
vì một tình yêu lớn hơn phải không anh?”
Kể từ ngày tôi cất
bước sống đời sống dâng hiến, em đã rất buồn và đau đớn lắm, nhưng em hiểu chỉ
có tình yêu Thiên Chúa, tình yêu thương đối với tất cả mọi người mới là tình
yêu cao cả nhất. Em vẫn sống, vẫn vui vẻ, vẫn đơn sơ với những công việc phục
vụ ở Giáo xứ, em thích cắm hoa để dâng lên Thiên Chúa, Đức Mẹ và Cha Thánh
Giuse. Và bao giờ em cũng nhớ dâng lên Cha Thánh Giuse một bó Huệ trắng ngần,
như lúc trước, mỗi dịp lễ quan thầy của tôi em vẫn luôn nhớ tặng tôi một cành
hoa huệ trắng rồi đùa: “Nhớ sống cho giống Cha Giuse nha anh!”
Ngày về thăm quê, tôi
gặp lại em, vẫn ánh mắt trìu mến, yêu thương như ngày nào chúng tôi cùng cắp
sách đến trường. Tôi thầm cảm tạ Chúa vì đã ban cho tôi có một người yêu thương
tôi như vậy và còn cao quý hơn khi em cùng tôi dâng lên Thiên Chúa tình yêu đơn
sơ, trong trắng để hiến dâng cho Chúa cả cuộc đời, cảm ơn em! Mỗi lần gặp em,
tôi vẫn thấy trái tim mình xao động lắm, tâm trí tôi bối rối mỗi khi nghĩ đến
em. Tôi đã phải đấu tranh rất nhiều, cầu nguyện rất nhiều để xin ơn Chúa, xin
Cha Thánh Giuse giúp tôi vượt qua cuộc chiến đấu quyết liệt giữa lý trí và trái
tim, vượt qua sự giằng co giữa hai sự lựa chọn: “Chúa ơi, con ước ao sống một
đời sống như Cha Thánh Giuse, con muốn dâng cho Chúa cả cuộc đời con, nhưng con
cũng là một con người yếu đuối, mỏng dòn, làm sao con có thể chiến thắng cái
bản ngã trong lòng con, xin ban cho con lòng yêu mến thật nhiều, lòng trông cậy
vững vàng và một niềm tin son sắt. Lạy Cha Thánh Giuse, xưa Cha đã vững lòng
trông, cậy, mến để sống một niềm tin trọn vẹn giữa cuộc đời đầy gian khó và
bách hại, xin giúp sức cho con…”
Hôm nay với chiếc áo dòng
trên người ai cũng bảo tôi trông thật đơn sơ, thánh thiện, tất cả đều là ơn của
Chúa, tự sức tôi, tôi không thể làm được gì.
Em vẫn thế, vẫn đơn
sơ, ngoan hiền với công việc phục vụ Giáo xứ, vẫn với nụ cười tươi và ánh mắt
đanh đá khi trả lời câu hỏi của tôi: “Bao giờ cho anh uống rượu mừng?”
&
Mã số bài: V-042
NGÔI NHÀ PHÍA BÊN KIA
Lũ về.
Ông trùm Khoan chạy về nhà, hổn hển.
- Mẹ .. ơi… nước ngập, mau đi
thôi.
- Không! Tôi chẳng đi đâu cả.
Như hiểu ra chuyện của Mẹ và vợ,
ông trùm Khoan năn nỉ.
- Mẹ đừng giận nhà con.
- Không giận sao được, anh
suốt ngày ở nhà thờ. Còn vợ anh ngày nào cũng kẻ liệt. Tôi cũng là kẻ
liệt đấy chứ. Năm nào cũng lũ, tôi quen rồi.
Ông trùm Khoan giọng nghẹn ngào.
- Làng bị ngập , người đầu tiên
con nghĩ tới là mẹ.
- Rồi ai nữa? Gịong bà cụ chùng
xuống.
- Chỉ có mẹ là số một.
- Thế cũng được!
Vừa nói, bà cụ tất bật lấy những
thứ cần thiết rồi hai mẹ con chạy ra khỏi nhà.
- Lúc nãy, mẹ mau lẹ thì bây giờ con đã đưa thêm được mấy người
nữa.
- Cứ từ từ, sống chết đối với tôi
đều là của Chúa. Nhưng tôi ngao ngán cho
cái làng của mình, bao nhiêu năm nghèo, lụt chẳng đầu tư, lúc tai nạn ập tới mới kêu gọi cứu trợ, cứu
nạn. Con hãy lo cho cái làng nghèo của mình, đừng mượn danh nghĩa của người
nghèo mà lấy của người nghèo, nhắm mắt chẳng mang theo được.
- Mẹ biết nhiều thông tin thế!
- Tôi còn biết Hội Thánh Giuse của
anh có bao nhiêu tiền để giúp xây nhà phía bên kia nữa. Anh giúp thì giúp nhé, đừng
có đi lại với con mẹ ở trong cái nhà đó. Nó đã làm khổ tôi và khổ anh một thời
đấy.
- Mà thôi, để lúc khác tôi nói,
tới cổng nhà xứ rồi, tôi vào một
mình.
Ông trùm Khoan đội mưa đến nhà cụ
Văn. Nhìn thấy cụ ngoài cổng, ông liền
nói:
- Cha Xứ đang chờ Cụ ở bến.
- Thế còn cái nhà bên kia, anh có
đến cứu không?
- Ai cũng cứu hết cụ à!
- Thế thì tốt, anh sang mà đưa họ
đi, để tôi đi một mình, kẻo không kịp.
- Cụ lẹ lên, cháu đi đây.
Quen đường quen ngõ, loáng một
cái, cụ đã có mặt trên thuyền.
Ông trùm Khoan lại chạy nước rút
sang nhà bên kia, miệng lẩm bẩm: Cứu người là quan trọng. Cái nhà bên kia đã
làm tiêu tan bao sự nghiệp của ta. “Cứu hay loại bỏ?”, giữa ác và thiện làm ông
day dứt.
- Lạy Chúa, xin thương xót con.
Ông có thói quen đọc như thế mỗi
khi gặp sự khó.
Ông nhớ đến hội Thánh Giuse của
ông, nhớ ngày gia nhập hội, ông quyết tâm sống theo Thánh Ý Chúa, công chính và
bao dung. Lời Chúa đã soi vào ông qua
những lần ông suy niệm Tin Mừng, “ tha
bẩy mươi lần bẩy” .
Ông còn đang suy nghĩ thì một
giọng phụ nữ đã kề sát bên.
- Đêm khuya, ai còn đến đây?
- Ông trùm Khoan đây. Bà mau đưa
ông ra khỏi nhà.
Người phụ nữ nắm tay ông.
Ông khựng lại, một khoảng lặng
trong đêm tối. Quá khứ, sự dại khờ, sự đắc thắng và bất lực của một đời người
đã làm cho hai người chao đảo.
- Xin Chúa giúp con.
Ông bật thành tiếng.
Như hiểu được sự nguy hiểm của
thác nước đổ về, người phụ nữ chạy vào nhà:
- Dậy mau lên chạy lũ ông ơi.
- Ông Khoan ơi, nhà tôi đã liệt 3
tháng nay, xin giúp tôi.
Vất vả lắm, mọi người mới đưa được
người bệnh lên bờ. Ông trùm Khoan nói:
- Cha cứ đưa họ về trước, con
xuống là chìm thuyền, lát cha quay lại đón con.
Thuyền đã đi xa, Ông trùm Khoan muốn lả đi.
- Anh Khoan, em xin lỗi.
Hai bàn tay lạnh giá của bà Tiến nắm
chặt tay ông trong tiếng khóc nghẹn ngào. Bất ngờ vì sự hiện diện của bà Tiến,
ông hỏi:
- Bà không lên thuyền mà lại ở đây
làm gì?.
- Chồng em, nó bị phạt và em cũng
bị phạt.
- Sao bà lại nghĩ méo mó về lòng nhân từ của Chúa. Bà phải cảm
nhận được hôm nay tôi đến nhà bà cũng là ơn Chúa thúc đẩy tôi.
- Vâng, nơi đây chỉ có hai chúng
ta. Anh hãy vào trong nhà của em.
Người phụ nữ nép vào lòng ông. Ông
nhẹ nhàng đẩy ra.
- Bà phải có bổn phận với chồng bà
.
- Không, em đang cần anh.
- Bà không được đụng vào người tôi
cho dù cả ngày hôm nay tôi đã mệt.
- Nếu anh không chấp nhận em, em
không còn gì để mà gắn bó với mảnh đất khô cằn này nữa. Em đi đây!
Bà Tiến phóng xuống sông. Thuyền
cha xứ chợt tới, gần chìm vì sức nặng của người phụ nữ rơi một cách không định
hướng ngay giữa cabin, tròng trành rồi đâm vào bờ.
&
Mã số bài: V-043
NHÁNH HUỆ ÂN SỦNG
Thánh Giuse như một
bí tích; như một mặt nhật, chứa đựng huyền nhiệm của sự thinh lặng thánh. Chính
nơi Giuse nhân loại nhận ra sự cậy trông vô biên của kiếp người. Cá nhân con
người này, không thể chiến đấu với bản năng sinh tồn nơi bản thân nếu không có
ơn trợ giúp đến từ Thiên Chúa.
Thánh Giuse đã phó
thác đời mình cho Chúa dẫn đi trong suốt hành trình của thân phận làm người.
Nơi Thánh Giuse ta gặp lại thân phận của chính mình. Khiết tịnh là một thực tại
sâu xa cụ thể của chính con người. Không ai biết mình hơn mình biết về chính
mình. Khuynh hướng giới tính trở thành nhu cầu trọng yếu của đời sống con
người. Thân xác con người được dựng nên để yêu thương, để phản ứng, để cảm
giác, để rung cảm, để tìm tòi, để được thỏa mãn ở cấp độ thể lý; thân xác tìm
sự tương quan nên một để được thỏa mãn bản năng của giới tính và bản năng sinh
tồn. Nó như hai mặt của đồng tiền, cùng lúc con người khắc khoải tự hướng vươn
lên, khát vọng này đặt con người vào một cuộc nội chiến đầy cheo leo. Cái mỏng
dòn của bản ngã, nó như hình với bóng rình rập bám chặt vào trong xương máu và
chi phối tất cả sinh hoạt trong đời sống. Câu hỏi được đặt ra: ngày hôm nay,
với đà tiến của khoa học và hội nhập văn hóa của nhân loại; khiết tịnh còn có ý
nghĩa và ảnh hưởng gì trên nền luân lý nữa không? Từ những dao động trên khiến
con người có khuynh hướng bị phân mảnh giữa hai cực hồn và xác.
Đối với Thánh Giuse
sự chiến đấu triền miên này theo dòng thời gian ai là người thấu cảm? Trong
đời sống trực diện nhận một đứa trẻ làm con cùng với trách nhiệm hết
lòng yêu thương đến tận căn. Chìm sâu trong thân phận làm người, ai có thể kiểm
soát tất cả các hành vi và đảm nhận mình có thể thi hành cách trọn vẹn. Đây là
dấu hỏi trong thinh lặng thánh, chính trong thinh lặng giúp Giuse can đảm đón
nhận, đi cho đến cùng kiếp phàm nhân và tìm Thánh Ý Thiên Chúa mỗi ngày, chấp
định luật của xã hội. Một sự bảo hộ hợp
pháp của Giuse trong vai trò éo le của người cha trên danh nghĩa. Một mãnh lực
tiềm ẩn cuộc nội chiến bắt đầu chuyển động nơi Thánh Giuse; mối bận tâm của con
người Chúa này lại trở thành con người phàm nhân. Đón nhận một Ađam mới về nhà
tội lỗi mình. Tại sao tôi được Thiên Chúa viếng thăm? Chính trong lúc này cái
tự do vô tận nơi con người, có cái gì thật cao cả, thật vô biên đang xảy ra.
Giờ đây, Thiên Chúa lại đang cần con
người và hồi hộp chờ đợi cái gật đầu “xin vâng” nơi Giuse. Nhánh huệ của nước trời
đã bừng sáng lên vẻ đẹp huy hoàng cho nhân loại một cách phi thời gian.
Tiếng “xin vâng” của
tự do mang tính quyết liệt, chính Giuse đã đón nhận thánh ý Thiên Chúa. Nơi Thánh Giuse nhân loại đón nhận món quà,
một báu vật, chính Thiên Chúa ban tặng được Giuse diễn tả và dâng hiến như bí tích
của nhân đức khiết tịnh. Thiên Chúa đã có dự tính và chuẫn bị cho Giuse, Thiên
Chúa đã dẫn Giuse hoàn thành sứ mạng thiên sai. Chỉ trong đức tin và tình yêu
Giuse thể hiện sự tròn đầy và thánh thiện của tiếng xin vâng trong thinh lặng.
Thánh Giuse đã đi đến
cùng thân phận làm người, để Thánh Ý Chúa nên trọn, chính nơi thân phận đó ta
nhận ra hào quang của tình yêu Thiên Chúa xuống trên con người. Hoàn vũ dâng
lên lời tạ ơn Thiên Chúa. Thánh Giuse xứng đáng là nhánh huệ của nước Trời.
&
Mã số bài: V-044
THÁNH GIUSE: TÌNH YÊU TÍN TRUNG
Đọc lại Tin Mừng và
qua những kinh nguyện khẩn cầu Thánh Cả Giuse, chúng ta nghiệm ra rằng, Thánh
Cả là một con người luôn khiêm tốn. Sự từ tâm, lòng quảng đại, bao dung của
Thánh Cả đã giúp ngài luôn thuộc trọn về Thiên Chúa. Với niềm tin nồng nhiệt
của tuổi thanh niên, Thánh Cả đã cố gắng sống một cuộc đời đẹp lòng Thiên Chúa
nhất, để hy vọng đẩy mau việc xây dựng một dân tộc mới mẻ hơn, thánh thiện hơn.
Cây gậy nở hoa hay bông huệ mà người ta đặt vào tay Thánh Cả trên nhiều tượng
ảnh cũng chẳng kém tính cách tượng trưng hơn chòm râu bạc đại lão của Ngài. Ta
có thể nhận ra ở đó một tượng trưng hữu ích: Theo truyện truyền khẩu mà các văn
bản nguỵ thơ phổ bá, cây gậy nở hoa nhắc nhở sự Thiên Chúa đặc tuyển Thánh Cả
làm hiền phu độc nhất được chọn lựa trong cả một đám đông đảo thanh niên. Bông
huệ gợi lên đức thanh tịnh hết sức lạ lùng của Đấng hiền phu trinh khiết ấy.
Nhưng cử chỉ cầm một bông hoa, một cử chỉ rất ít thích hợp với một đấng trượng
phu, cũng chỉ có nghĩa làm cho Thánh Cả trở thành một con người ước lệ, là che
khuất nhân cách một bậc tu mi nam tử của Ngài. Tuổi thanh niên của Thánh Cả là
một mùa xuân không bao giờ cạn ý thơ; có cả một mùa hoa nở bên trong đời Ngài,
cuộc đính hôn của Thánh Cả đã đặc biệt phô bày mùa hoa ấy. Thánh Cả là một
người trầm lặng và chính trong sự im lặng, Thánh Cả đã âm thầm chịu nỗi đau khổ
gây ra do sự kiện Ngài nhận thấy Đức Maria sắp sinh một người con. Ngài biết
chịu khổ mà không thốt ra nửa lời, không tỏ ra phân nét. Là một người trầm
lặng, Thánh Cả trở thành một bài học sống động cho thời đại chúng ta và cho thế
giới chúng ta. Con người rất ít nói đó đã có thể suy tư một cách hết sức sáng
suốt; Ngài đã cảm thấy, đã chiêm niệm với một tâm trí rất tự do; Ngài đã không
hề xáo động, để lắng nghe Đấng Ngôi Lời lên tiếng, và đã tiếp nhận nền minh
triết của Thiên Chúa trao cho. Thánh Cả có thể dạy cho loài người biết nín lặng
để mến yêu hơn lên mãi…
Đức thanh tịnh của
Thánh Cả chứa chất cả một mầu nhiệm ân sủng. Thiên Chúa đã ban một ân sủng ngoại
thường cho Đấng đã trở nên phu quân đồng trinh của Đức Maria, để biết Ngài nên
một người trong sạch hoàn toàn, cả nơi tâm hồn cả nơi cách cư xử. Không bao giờ
Thánh Cả tỏ ra mảy may khiếm nhã nào xúc phạm đến những tâm tình rất trong
trắng của Đức Thánh Trinh Nữ, vì linh hồn Thánh Cả đã được thánh hiến sâu xa.
Một mối phúc được Chúa Giêsu tuyên bố đã soi sáng rõ cho ta ý nghĩa sự trong
trắng đồng trinh của Thánh Cả Giuse: “Phúc cho những tâm hồn trong trắng, vì họ
sẽ nhìn thấy Thiên Chúa”. Qua ánh nhìn mà đức thanh tịnh dành giữ cho ngài,
thánh cả Giuse đã nhìn thấy Thiên Chúa; Thánh Cả nhìn thấy Chúa trong mối tình
mật thiết cao cả, và có thể chiêm ngưỡng tuỳ thích, gần ngay bên. Nơi Hài Nhi
Giêsu, Thiên Chúa hiện diện ngay đó, và ban mình cho Thánh Cả là người có tâm
hồn không bao giờ để cho đức trắng trong của mình bị lu mờ. Trong linh hồn
trung tín của Thánh Cả Giuse, Thiên Chúa đã tìm thấy sự kiện Người đi tìm nơi
loài người. Chúa đã nhận được câu trả lời cho tình người yêu thương mà Người luôn luôn chờ đợi, một câu
trả lời quảng đại, quyết đáp, bền dai. Người có một tình yêu vĩnh cửu, mà Người
không thể toại nguyện, nếu gặp nơi những kẻ Người yêu thương chỉ có một tình
yêu mỏng manh, giăng mắc những lần đổi dạ thay lòng, thoạt một trở ngại vừa mọc
lên đã vội vàng tan vỡ.
Nơi Thánh Cả Giuse,
Thiên Chúa đã hân hoan vì gặp được một tình yêu trọng nghĩa thuỷ chung, một
tình yêu vàng đá âm thầm hiến dâng tất cả. “Tình yêu nhen nhúm đã là đẹp, nhưng
còn có một yếu tố đẹp hơn nữa: Đó là tình yêu trung tín đá vàng”
&
Mã số bài: V-045
ANH RỂ
Anh hí hửng gọi tôi và mẹ vào xem mặt vợ anh sáng
nay trông hồng hào hơn. Tôi và mẹ đều biết chẳng có biến đổi gì trên khuôn mặt
chị nhưng vẫn chạy vào gật gù cho anh vui. Anh và chị tôi cưới nhau hơn hai năm
thì chị bị tai nạn giao thông nghiêm trọng, phải sống đời sống thực vật vĩnh
viễn. Nỗi đau quá lớn khiến anh gục ngã, nhưng rồi anh lại đứng lên, mạnh mẽ và
cương nghị. Anh biết anh là chỗ dựa cho vợ, cho đứa con còn bi bô cười nói. Anh
cũng trở nên quan trọng đối với tôi và mẹ từ ngày anh dọn đến ở rể trong căn
nhà không có đàn ông.
Lúc mới quen anh, chị vẫn dẫn tôi theo trong các lần
hẹn hò đầu tiên. Chị đẹp, hiền lành, đảm đang như một cô gái Hà thành. Tôi lại
tinh nghịch, ương bướng và thường bắt anh phải khổ sở vì những trò tinh
quái của mình. Dù nói chuyện với tôi anh vẫn dõi ánh mắt nồng nàn tình cảm về
phía chị. Tôi nhận ra ở anh trái tim của một người đàn ông nhân hậu, ánh mắt
biết cười và khuôn mặt điển trai. Hôm ba người đi xem xi-nê, tôi nhảy vào ngồi
giữa anh chị. Phim không có gì xúc động mà nước mắt tôi cứ chảy. Chị cười bảo
em gái chị mà cũng có nước mắt ư? Anh xoa đầu tôi khiến tôi càng nức nở. Tôi
chỉ là đứa em gái của anh thôi sao… Tôi không đi chơi với anh chị nữa. Tôi cố tránh
mặt anh mỗi lúc anh ghé chơi. Có lẽ anh đã nhận ra điều mà tôi nhắn gửi trong
ánh mắt và trong sự lảng tránh của mình. Ngày anh chị cưới nhau tôi khóc nức
nở. Bà con khen chị em tôi thương yêu, quấn quýt nhau. Anh chỉ im lặng…
Chị tôi nằm lặng lẽ như vậy đã bảy năm. Bảy năm anh
tận tụy chăm sóc vợ từng chút một. Anh thầm thỉ kể cho vợ nghe những kỷ niệm
ngày xưa, những chuyện của ngày hôm nay. Anh cũng kể cả những trò nghịch ngợm
khi xưa của tôi. Chiều nào tan sở tôi cũng tranh thủ về nấu cơm cho cả nhà. Mâm
cơm có mẹ, anh, tôi và đứa cháu. Căn bếp ấm cúng và thân thương vô cùng khiến
tôi tưởng mình là đứa con dâu, là vợ và là mẹ trong mâm cơm chiều ấy. Anh và mẹ
vẫn hối tôi lấy chồng, anh còn hứa sẽ chăm sóc mẹ và chị. Tôi biết lấy ai bây
giờ, người tôi yêu đang sống trong nhà của tôi, vẫn ngồi ăn cùng bàn và còn
nhéo tai tôi như một đứa em gái bé bỏng. Bao giờ anh mới xem tôi là người lớn
và dành một chỗ nhỏ bé trong trái tim của anh cho tôi. Anh có thấy chăn gối
lạnh lùng khi vợ mình vẫn nằm đấy, anh có biết vì những bữa cơm với anh mà tôi
bỏ bạn bè, bỏ cả sở thích đi lang thang buổi chiều và những chuyến công tác xa
nhà…
Một chiều đi ngang qua nhà thờ tôi thấy anh đứng
lặng lẽ trước tượng Thánh Giuse với bó huệ trắng trong tay. Anh có những khoảng
tâm hồn mà tôi không thể biết cũng như những khoảng cách mà anh khéo léo tạo ra
giữa tôi và anh. Tan lễ anh níu tay tôi ở lại một chút. Anh và tôi ngồi dưới
tàn cây phượng đỏ rực che bóng mát cho tượng Thánh Giuse. Anh kể về những lời
hứa chung thủy của anh và chị trước Thánh Giuse.
Anh nói sẽ không bao giờ bội ước với chị và với Thánh Giuse mặc dù có những lúc
anh mệt mỏi và khao khát có một người vợ chung chăn gối… Tôi lặng nhìn xuống
bàn tay lạnh lẽo của mình. Anh đã trả lời ngay cả khi tôi chưa nói!
“Lạy Thánh Giuse, xin Ngài giữ gìn anh cho trọn con đường chung thủy,
và xin cũng giữ gìn con nữa!”
&
Mã số bài: V-046
NHAN
Nhan dắt theo đứa con gầy đét, đen thui thủi về quê.
Đoạn đường từ cổng làng về đến nhà ngắn ngủn nhưng đi qua biết bao ánh mắt.
Những người nhà quê chẳng thèm ý tứ khi phóng những ánh mắt xoi mói vào hai mẹ
con Nhan. Những thanh niên trong làng nhìn hai mẹ con Nhan cười kinh khỉnh. Có
bà đi chợ về, đon đả chào hỏi rồi nhìn thằng bé mà phán: “Con thằng Hoàng, không
trật vào đâu được!”
Trước kia nhà Hoàng và nhà Nhan không có hàng rào,
ranh giới. Hai đứa con của anh và mấy đứa cháu của Nhan có chung sân chơi dưới
gốc cây trứng gà tán rộng. Cái cây đó mọc lên chưng hửng giữa hai mảnh đất
khiến mấy đứa con nít lúc hờn giận nhau lại chỉ vào gốc cây mà tranh giành
chuyện đất cát. Khi thấy anh và Nhan thường trò chuyện thân mật thì bố Nhan làm
một cái hàng rào ngăn hai mảnh đất. Cái hàng rào mỏng manh đó không ngăn nổi
mấy đứa con nít chuyền tay nhau trái ổi, không ngăn nổi ánh mắt Nhan len lén
nhìn qua bên xem giờ này anh đang làm gì. Nhan biết tình yêu của mình không
chính đáng vì anh đã có gia đình, nhưng cô không ngăn được con tim mình nổi lên
lộn nhịp khi bắt gặp ánh mắt biết cười của anh. Tình cảm của hai người được bọc
trong cái vỏ tình bạn từ thời niên thiếu, lúc còn chơi trò cô dâu chú rể trên
sân nhà thờ. Những câu chuyện giữa hai nhà dần trở nên vui vẻ như trước. Tụi
con nít bẻ mấy thanh tre để có chỗ chui qua chui về. Cái hàng rào trở nên xiêu
vẹo, nhòe nhoẹt, không còn chướng tai gai mắt như trước. Rồi một ngày Nhan phát
hiện mình có thai! Tình yêu vụng trộm đã gieo vào lòng cô một mầm sống. Cái
thai làm xáo trộn cuộc sống hai nhà. Mẹ cô suốt ngày khóc thút thít, vợ anh
ngất mấy lần phải chở đi bệnh viện. Cái hàng rào được làm lại dày hơn…
Nhan phải về nhà cậu em tận Long An để sinh nở. Căn
nhà nhỏ nằm lọt thỏm giữa những tán tre rậm. Bàn thờ, ảnh tượng trong nhà đã bị
em Nhan dọn sạch trong một cơn say rượu. Còn sót lại tấm ảnh Thánh Giuse. Tấm ảnh
bằng nhựa nên dù bị ném mấy lần cũng không vỡ. Ảnh họa Thánh Giuse, Chúa
Hài Nhi và nhánh huệ trắng trong tay Ngài. Nhan cũng có một cái như thế. Bố
tặng hai chị em hai tấm ảnh Thánh Giuse và căn dặn hai chị em phải bắt chước
Ngài trong cuộc sống khiết tịnh, trong sạch trong cách ăn, nết ở. Tấm ảnh đã
cùng cô sống những ngày trong sáng thời thiếu nữ. Nhan cảm thấy xấu hổ khi nhìn
Thánh Giuse. Cô đã làm điều có lỗi với Ngài, với gia đình cô, gia đình anh, và
với chính cô nữa. Những ngày sống tại nhà em, Nhan có cơ hội để suy nghĩ về
những lầm lỗi của mình và khao khát một con đường trở lại, một cuộc sống thân
tình với gia đình mình, với cả gia đình anh nữa. Cô cầu xin Thánh Giuse giúp cô
vượt qua cuộc sinh nở và can đảm quay về, đối diện với anh mà không còn bị chao
đảo như trước, để cô có thể xóa nhòa những thương tổn đã gây ra cho mọi người,
nhất là vợ con anh!...
Nhan quỵ xuống bàng hoàng nhìn căn nhà anh bây giờ
chỉ còn lại mấy liếp tranh mục vương vãi trên nền đất cũ. Cô không ngăn được
dòng nước mắt khi chính cô đã khiến gia đình anh phải gặp nỗi buồn phiền. Cô
không kịp nói với vợ anh lời xin lỗi. Cô thầm thỉ cầu mong vợ chồng anh ở một
nơi mới sẽ quên đi những tháng ngày không vui vẻ mà sống hạnh phúc. Sự hối hận
giúp cô khao khát sống một cuộc sống tốt đẹp
hơn. Nỗi buồn mà cô gây nên sẽ bị xóa nhòa bởi một cuộc sống với nỗ lực thay
đổi. Cô sẽ sống mạnh mẽ, sẽ nuôi con khôn lớn và dạy con biết quý trọng đức
khiết tịnh và hạnh phúc của người khác.
&
Mã số bài: V-047
GỬI NGƯỜI YÊU THƯƠNG!
Biết Hoài Lan là một cô gái có
hoài bão nên Minh Trung không lấy làm ngạc nhiên lắm khi nghe Lan chia sẻ rằng
cô chọn con đường tu trì. Là đôi bạn thân từ thưở nhỏ, cùng quê, cùng trường,
lớn lên thành phố kẻ trước người sau nhưng rồi cũng gặp nhau. Âu cũng là cái
duyên số của kiếp người! Giữa hai người có tiến triển tình cảm cũng không là
chuyện lạ! Trung chỉ không hiểu là sao Lan lại chọn con đường tu trì Lan đã đi.
Một năm dần trôi qua! Những dịp lễ hội là những kỷ niệm xưa ùa về trong tâm trí
Trung. Kỷ niệm ấy bây giờ như vết xót mà thời gian như muối, như chanh cứ xát
vào cho lòng Trung thêm khó hiểu và thêm xót… Ba năm nữa trôi đi trong lặng im…
Ngày kia, Lan nhận được một lá thư Trung gửi.
“ Hoài Lan thân mến!
Thời gian đã bốn năm rồi! Nhanh
quá phải không Lan? Lan khỏe không? Trung vẫn còn nhớ hoài ngày tiễn Lan đi mà
không trong lòng không sao hiểu được… Có lẽ Lan ngạc nhiên lắm khi biết rằng,
bây giờ Trung cũng như Lan rồi đó!...”
Địa chỉ ngoài bì thư không ghi rõ
tên nhà dòng nhưng Lan biết Trung không nói dối. Cầm bút, Lan ngồi viết thư hồi
âm cho Trung.
“Minh Trung thân mến!
Nhận được thư của Trung, Lan rất
vui và tin những gì Trung đã viết. Lòng tin của Lan đối với Trung vẫn như bạn
bè thuở nào. Bây giờ, Lan càng vui hơn nữa khi con đường Lan đi, Trung hiểu và
cùng chia sẻ.
Trung ơi!
Con người chúng ta được Thiên Chúa
dựng nên là bởi tình yêu. Do đó, trái tim con người cũng phải đập và sống nhịp
yêu thương. Quy luật đó tự nhiên lắm! Ai cũng có nhu cầu yêu và được yêu. Ngày
Lan đi, Lan không dám giải thích cho Trung vì e rằng sẽ làm tổn thương tình cảm
của Trung vì lúc đó Lan hiểu được tình cảm Trung dành cho Lan. Lan chỉ biết cầu
nguyện để một ngày nào đó, Thiên Chúa sẽ cho Trung câu trả lời. Cảm ơn Trung đã
không ích kỷ. Cảm ơn Trung đã giúp cho Lan được toại nguyện với ước mơ của
mình. Yêu thương là để cho người mình yêu được hạnh phúc chứ không giữ cho
riêng mình. Yêu thương là không mong đáp trả. Trước khi Lan bắt đầu cho mình sự
dấn thân giữa một cuộc sống đầy xô bồ, chen lấn, ích kỷ, chà đạp lẫn nhau thì
Trung đã cho Lan một gương sáng, một tấm lòng quảng đại rồi đó! Lan đã ghi nhớ
điều ấy suốt những năm tháng qua để nhắc nhớ cho chính mình vẫn còn đó sự ấm áp
của ngọn nến hy vọng tình người. Bây giờ, con đường Lan đi, Trung cũng đã dấn
bước rồi đó! Lan vui lắm khi có thêm người cùng chia sẻ mà nhất là người thân
yêu, người hiểu mình. Chúng ta cùng nhau minh chứng cho mọi người cuộc sống này
không chỉ có sự chiếm hữu; hạnh phúc cuộc đời sẽ không bao giờ cạn nếu con
người luôn biết ra khỏi chính mình để cho đi. Trung có thấy sự lạ lùng và huyền
diệu của tình nghĩa con người không? Chúng ta chỉ như hạt muối trong lòng biển
cả; nhưng dù chỉ là hạt muối còn có vị mặn cho đời hơn là hạt vô vị, lạnh lẽo,
cô độc phải không Trung? Chúng ta không chọn đời sống hôn nhân như thế không có
nghĩa là chúng ta không biết yêu thương. Ngược lại, chúng ta cần phải có một
trái tim dễ yêu và để cho trái tim mình càng mở rộng mà không tìm lấy ngõ hẹp
cho riêng mình. Trong những lời khấn của đời tu mà chúng ta sẽ tuyên khấn lấy,
lời khấn khiết tịnh không chỉ nghĩa là
sống độc thân vì lý tưởng, được thuộc trọn về Thiên Chúa mà còn là lời
khấn yêu thương nữa. Thiên Chúa là tình yêu mà!”
Rời chân khỏi bưu điện, Lan thanh
thản bước trên lối đường quen thuộc. Lan hiểu rằng không có từ ngữ nào có thể
nói hết suy tư trong lòng cho Trung hiểu cũng như không tỏ bày hết điều Lan cảm
nghiệm. Niềm hạnh phúc trong Lan là Lan hiểu cuộc đời vẫn còn có điều cao quý
hơn là những gì nắm bắt được… Và Lan tin người bạn thuở thiếu thời trong sáng,
ngây thơ ấy cũng sẽ tìm được niềm hạnh phúc trong con đường đã chọn. Ở phương
trời ấy, người bạn thân thiết ngày xưa giờ đã thành người đồng chí hướng. Lan
tin rằng, người bạn đó sẽ luôn cùng Lan gặp gỡ trong kinh nguyện hướng về Đấng
Tối Cao, cầu nguyện cho Lan.
Thật không gì hạnh phúc cho bằng
có một người bạn tốt hiểu mình, yêu thương mình và tôn trọng mình!
&
Mã số bài: V-048
HÃY THA THỨ CHO ANH
Tốt nghiệp xuất sắc
đại học kinh tế. Gia đình - như đã hứa - khen thưởng cho Mai một chuyến du lịch
về miền thùy dương cát trắng Nha Trang.
Bỏ lại sau lưng nỗi
lo âu mệt mỏi của những tháng ngày ôn học… Mai say sưa ngắm nhìn cảnh đẹp của
Mũi Né, của đồi cát, bãi Dương và nhất là cảnh non nước hữu tình của Mũi Cà-ná…
Dưới biển xanh những chiếc tàu đang rẽ sóng, tung bọt nước trắng xóa! Cạnh dãy
núi Vĩnh Hảo, đoàn tàu lửa hụ còi uốn lượn ngoằn ngoèo như dải lụa muôn sắc
trên đường ray.
Qua một đêm nghỉ
ngơi, sáng hôm sau cả nhà đi ra biển. Bãi biển Nha Trang hôm nay nắng đẹp, đủ
để làm cho làn da mọi người ửng hồng… Trong số du khách thả bộ, rong chơi và
hứng gió, cũng có các Ma Xơ bước đi chậm rãi khoan thai dưới hàng dương. Nhìn
những nét đẹp dịu hiền, đơn sơ, trong trắng của các Xơ, ý nghĩ đi tu chợt lóe
lên trong đầu Mai.
***
Tiếng chuông ngoài
cổng tu viện vang lên, Mai vội ra mở… Nàng kinh ngạc khi nhận ra người khách đó
là Hùng:
- Anh Hùng, anh còn
đến đây làm gì nữa?! Xin đừng quấy rầy em.
- Mai à, anh không
thể quên em được, đừng bỏ anh… Về với anh đi!
- Em đã ước nguyện
dâng hiến đời mình cho Chúa rồi, làm sao em có thể về với anh được!?!
Trước khi từ giã gia
đình bước vào cuộc sống tu trì, Hùng và Mai đã có một khoảng thời gian thơ ấu
vui đùa bên nhau… Hai nhà chỉ cách nhau có một giậu mùng tơi, thi thoảng cả hai
cùng ú à trêu ghẹo nhau mỗi khi mẹ kêu đi hái lá mùng tơi về nấu canh… Ngày lại
ngày qua, hai đứa cùng lớn lên theo năm tháng, cùng đi chung một con đường,
cùng học chung dưới mái trường làng… Và rồi cũng đến lúc nhộng kia phải hóa
mình thành bướm, nụ kia cũng phải hé nở thành hoa… Những e ấp, thẹn thùng của
tuổi đôi mươi đã làm cho hai đứa không còn hồn nhiên như trước nữa! Cho đến một
ngày nọ, cũng bên rào giậu, thay vì hái lá mùng tơi, Hùng đã nắm chặt tay Mai
với ánh mắt đắm đuối, khát khao… Giật tay ra khỏi Hùng, Mai chạy ù một mạch vào
nhà, lòng xao xuyến bâng khuâng cái cảm giác lạ lùng khó tả! Văng vẳng sau lưng
tiếng mẹ:
- Con làm sao vậy?
Lá mùng tơi để đâu rồi?
Vào giờ kinh tối ở
tu viện hôm đó, Mai đã khóc rất nhiều! Nhớ lời Mẹ dặn dò: Nếu có gì khó khăn
trong cuộc sống, hoặc muốn giữ mình trinh khiết; thì ngoài việc cầu xin cùng
Đức Mẹ, con hãy chạy đến cùng Thánh Giuse… Vì Ngài là Đấng Công Chính, xưa kia
vì vâng lời Thiên Sứ, Ngài đã tìm cách để bảo vệ Thanh danh cho Đức Mẹ và giữ
cho Đức Mẹ được Đồng Trinh trọn đời, Ngài đã tin tưởng và chấp nhận sự việc Đức
Mẹ mang thai Đấng Cứu Thế (dù biết rõ là không phải do mình tạo ra) và hết lòng
chăm lo chu toàn bổn phận là Chồng, là Cha... Mai quì xuống bên tượng Thánh
Giuse, thành khẩn cầu xin cho mình và cho Hùng.
***
“…Mai, em là của tôi, mãi mãi em là của tôi, em không được
đi đâu hết…” Vừa
nói Hùng vừa ôm quàng lấy Mai cấu xé, gào thét để tìm cách thỏa mãn dục vọng
của mình. Tưởng rằng sắp sửa chiếm đoạt được thân xác của Mai, bỗng Hùng thấy
phía dưới mông mình đau rát:
- Này anh kia, anh
đã có gia đình, sao không lo chu toàn bổn phận mà còn muốn lăng nhăng?!
Ngoái đầu nhìn lại,
Hùng thấy Thánh Giuse và cành huệ trắng trên tay Ngài, đã biến thành cây gai
nhọn hoắc, giơ lên giơ xuống trên đầu… Quá sợ hãi, Hùng cúi lạy van xin:
- Con đã biết tội
rồi, xin Thánh Cả tha thứ.
Thánh Giuse lên tiếng:
- Chính Mai là người
đã cầu xin cho con, thế mà con còn tính hãm hại cô ấy à?!
Quay sang Mai, Hùng
khẩn khoản:
- Hãy tha thứ cho
anh, cám ơn em!
***
Tiếng chuông đồng hồ
báo thức đã kéo Hùng ra khỏi giấc mộng, đưa tay quệt giọt mồ hôi lấm tấm trên
trán… Nhìn vợ và con đang say giấc nồng, Hùng thầm cảm ơn Thánh Giuse đã gìn
giữ chàng khỏi cơn cám dỗ tội lỗi.
&
Mã số bài: V-049
NẮNG SỚM TINH
KHÔI
Nhìn Quyên bước ra từ trong xe hoa, tay ôm bó hồng trắng muốt, chiếc váy
cưới đơn giản cũng màu trắng, với khuôn mặt thanh tú ngây thơ như thiên thần
khiến người khó tính như bà Lan mẹ Hoàng cũng phải mỉm cười, hài lòng hạnh
phúc. Yêu Quyên vì chính Quyên nên Hoàng vẫn luôn tự nhủ: “Cho dù là người đến
trước hay sau, đối với Hoàng, nàng vẫn là tất cả!” Dù không quá cổ điển hay quá
tân thời, nhưng với Hoàng, sự nết na dịu dàng đằm thắm nơi người mẹ yêu dấu của
chàng đã có những ảnh hưởng thật sự không nhỏ trên chàng, trên đại gia đình của
chàng. Mẹ Hoàng không ngớt khoe với mọi người về cái nết của người con dâu mới,
còn Bố thì bảo: “Phúc cho mày khi lấy được nó, thời buổi này hiếm ít có người
con gái nào đoan trang nết hạnh như thế! Nó là của hiếm đấy!”
Lời của Bố khiến Hoàng luôn cảm thấy mình thật may mắn và diễm phúc.
Không quá quan trọng về sự trinh nguyên của người yêu, nhưng Hoàng thật sự hạnh
phúc khi biết Quyên đã dành tặng cho anh
sự trinh tiết của người con gái trong đêm tân hôn, một sự bất ngờ hiếm hoi,
trong thời buổi hiện đại hôm nay.
Vào khoảng nửa năm sau khi quen nhau, mỗi khi hai đứa có dịp gần gũi
nhau, “thằng đàn ông” trong Hoàng luôn hối thúc Hoàng táy máy chân tay. Điều đó
cũng dễ hiểu, vì khi ấy Hoàng đang là chàng trai sung sức, còn Quyên thì
như “lúa vừa trổ đòng”, mỗi lần gần nhau
thì cứ y như có một ma lực nào đó thôi thúc Hoàng “dở trò”. Cứ mỗi lần như
thế Hoàng lại phục Quyên sát đất, nàng
có nhiều cách đánh trống lảng mà Hoàng không thể giận và cũng không thể “lấn
sân” được! Có lần Hoàng tưởng là đã “bẫy” được Quyên; Quyên không bỏ chạy,
không giận dỗi, không hét toáng lên, nhưng chân thành nghiêm nét mặt, Quyên nói:
“Nếu yêu em thật sự, anh phải tôn trọng em chứ, Anh có biết em cũng là con
người, là người con gái, em cũng có những khao khát cháy bỏng chẳng kém gì anh,
nhưng em và anh, cả hai chúng ta hãy chờ đợi cho đến khi chúng ta được chính
thức được nên vợ nên chồng. Hơn nữa vì là con nhà có đạo em càng muốn Chúa chúc
phúc cho đêm hợp hôn của chúng ta, sau đó rồi em sẽ dành cho anh sự tinh khôi vào
đêm ấy”. Hôm ấy, Hoàng giận dỗi bỏ đi không quay đầu lại vì nghĩ rằng Quyên
không yêu chàng thực sự, nên đã không chứng minh tình yêu đối với chàng bằng sự
dâng hiến. Hoàng nghĩ Quyên đã không yêu chàng thật lòng mà còn lên giọng dạy
đời nữa. Chưa từ bỏ ý định đó, nên có lần bố mẹ Hoàng có dịp đi xa vài ngày chỉ
có một mình ở nhà, Hoàng gọi điện bảo Quyên tới chơi và nấu nướng cho hai đứa
ăn luôn thể. Hoàng nghĩ là có thể “bẫy ” được Quyên. Mãi sau này Hoàng mới biết
là mình đã không giăng được mồi mà còn bị “bẫy” lại. Thực tình Hoàng đã muốn
lợi dụng nhà vắng người, rủ Quyên đến để được “yêu trọn vẹn”. Ai ngờ, Quyên còn
“lém” hơn Hoàng khi bày trò đi xem hát, xem kịch, đi chơi Suối Tiên. Vẫn cho
Hoàng những ngày vui thư giãn bên nhau, nhưng quyên cũng thật khôn ngoan để
tránh được “sự cố không hay” với mình. Trước mặt bà Lan và ông Quân, bố mẹ
Hoàng, Quyên không bao giờ chấp nhận những cử chỉ âu yếm của Hoàng, có lần chỉ
có hai đứa ngồi ở phòng khách, lợi dụng bà Lan lên lầu, Hoàng đã ôm Quyên và
hôn lên má Quyên, ngay lúc ấy Quyên vội nghiêm mặt nhắc khéo: “Ngồi ngoan, kẻo
mẹ xuống ngay đấy!” Phải công nhận là không đạt được mục đích thì Hoàng tức
thật, nhưng thái độ của Quyên đáng cho Hoàng nể mặt khâm phục. Không thể không
yêu người con gái đoan trang và khôn ngoan ấy. Vì Thánh kinh đã chẳng nói: “Tìm được vợ hiền là tìm thấy hạnh phúc, và
nhận được ơn Đức Chúa ban cho. Cửa nhà, tài sản là gia nghiệp của cha ông, còn
người vợ khôn ngoan là do Đức Chúa. Tìm đâu ra một người vợ đảm đang? Nàng quí
giá vượt xa châu ngọc… do những việc nàng làm” (Cn 18, 22; 19,4; 31,10-31)
đấy ư?
Những ngày trăng mật trôi đi cái vèo, ngày mai lại phải về với nhịp đập
thường nhật của cuộc sống, nhưng những cảm xúc tuyệt vời của những ngày đầu
hạnh phúc trong đời sống hôn nhân sẽ “thắp lửa” cho những chặng đường sắp tới
trong đời sống gia đình của Hoàng và Quyên. Hoàng tự nhủ là sẽ yêu thương và
tôn trọng Quyên mãi mãi trong mọi ngày sống của cuộc đời. Bởi có được Quyên,
một “của hiếm thời hiện đại” là Hoàng đã thật sự hạnh phúc lắm rồi! Những cảm
xúc tinh khôi được ban tặng từ Quyên trong những giây phút đầu đời của cuộc
sống lứa đôi sẽ giúp cho “con ngựa chứng này” không xa đường lạc lối.
Quyên như một món quà quí với Hoàng và với cả gia đình của Hoàng, bởi
Quyên vừa là một cô gái đảm đang, đoan trang nết na, vừa có một lối sống lành
mạnh, có cách ứng xử thật khôn ngoan, bất chấp những trào lưu sống thác loạn
của giới trẻ trong thời đại “mở” như hiện nay. Hoàng nhận thấy nơi Quyên một sự
hoà hợp giữa nét đẹp hiện đại và truyền thống của người con gái Việt Nam da
vàng. Đám bạn của Hoàng cũng mừng và “ghen tỵ” với Hoàng bởi niềm hạnh phúc vô bờ Hoàng đang có.
Hoàng đang ngất ngây với những giây phút hạnh phúc nhất trong đời, Hoàng ước gì
con gái sau này của Hoàng cũng được giáo dục, để biết giữ gìn, tu dưỡng bản
thân để khi bước vào đời sống hôn nhân, con gái của Hoàng không phải mặc cảm
xấu hổ, bị dằn vặt bởi quá khứ, nhưng được người phối ngẫu thốt lên: “Em về,
nắng sớm tinh khôi”.
&
Mã số bài: V-050
TÂM TÌNH CÙNG CHA THÁNH - 1
Lạy Cha Thánh Giuse!
Có lẽ Cha sẽ rất ngạc
nhiên khi đọc những dòng tâm sự của con, một người trẻ xốc nổi và đầy đam mê,
lại có thể dành đôi phút lắng lòng để tỏ bày cùng Cha những ẩn tình sâu kín
nhất.
Chính con cũng bất ngờ về con! Một sự xoáy động tâm linh rất kỳ lạ cứ dâng lên
và thúc bách con hướng về Cha, để nhận ra đâu là một cách sống đẹp, sống hay và
sống khôn ngoan nhất.
Đã từ lâu, con cứ nghĩ rằng một cuộc sống đẹp là sống trọn vẹn những gì
mình thích. Sống hay là sống đúng đam mê bản chất và sống khôn ngoan là sống cho
chính bản thân mình, vì mỗi người chỉ có một cuộc sống và chỉ sống một lần thôi!
Tư tưởng thời đại này bám rễ trong con, tạo nên những giá trị ảo mà con cứ
một mực bám víu coi như một chuẩn mực hiện sinh. Con không hiểu về nhân đức.
Con không khái niệm đúng nghĩa về sự Khiết Tịnh… Thế nên, con chỉ sống theo
cách của con, cách mà trần đời định hướng hoàn toàn cho sự thỏa mãn cá vị, để
rồi tất cả trong con là vội vã sống, tranh giành nhau sống và xem người khác
chỉ là nấc thang để con thỏa mãn chính mình.
Con quên rằng Thiên Chúa mới là Điểm Xuất Phát và Điểm Đến của con, chứ
không phải là bản thân con và những dáng vẻ ảo diệu của chất thể. Sao cuộc sống
con không hướng về Người nhưng lại đi tìm những hình ảnh thoáng qua, để rồi
trong con luôn là sự dày vò và dằn xé vì những hành động nông nỗi của mình?!
Lạy Cha Thánh Giuse!
Câu trả lời đúng nhất mà con học được từ Cha đó là con không có một đời
sống cầu nguyện thật lòng và liên lỉ như Cha. Con xem Thiên Chúa chỉ như một
người khách con cần, để khi khốn cùng phiền muộn con mở cửa đón vào cậy nhờ,
khi vui sướng thỏa mãn con lại đóng cửa mời ra để trái tim mặc nhiên hưởng
thụ.
Trong khi Cha luôn hướng về Thiên Chúa bằng một tâm hồn trong sạch, một đời
khiết tịnh thanh cao. Đức Khiết Tịnh tỏ hiện trước hết ở nơi Cha là sự kết hiệp
mật thiết với Thiên Chúa trong sự đáp trả không tính toán. Tâm hồn Cha không
vướng bận đam mê làm chật chội trái tim dành cho Người. Cha không muốn chất thể
và tinh thần Cha vương nhiễm tì vết làm hoen nhơ của lễ đời Cha cung tiến Thiên
Chúa. Cha muốn dâng cho Thiên Chúa sự cao trọng nhất của Cha, đó là một cuộc
sống thanh sạch, chỉ cung chứa Thánh Ý Thiên Chúa và hiện thực mọi Ý Định của
Người mà thôi!
Cha đến với Thiên Chúa một cách thật lòng và trọn vẹn. Mọi giây phút đời
Cha luôn là lời cầu nguyện tinh khiết: Ước mong và sống đẹp lòng Đấng Cứu Độ.
Cuộc sống đẹp phải là như thế! Cuộc sống hay phải giống như vậy và một cuộc
sống khôn ngoan phải nên như cách sống của Cha trong Thiên Chúa.
Có bao giờ con dành cho Thiên Chúa đủ tâm tình một giờ trong ngày để sống
trong Người và múc lấy Nguồn ân sủng trác tuyệt đâu?! Có bao giờ con biết để
trái tim trống rỗng và thanh sạch để cung chứa và yêu mến Thánh Ý Thiên Chúa
đâu?! Khi không có đời cầu nguyện trong Đức Khiết Tịnh, làm sao con nhận ra
Thánh Ý Thiên Chúa để yêu mến, để vâng phục và thực hiện?!
Con chẳng biết mình còn lại gì với với Thiên Chúa vì tất cả thời gian con
dùng cho mọi sở thích và ham muốn riêng tư của con hết rồi!
Lạy Cha Thánh Giuse!
Con mong Cha giúp con một ý chí mạnh mẽ trong ân sủng, để con biết buông bỏ
những gì làm vướng bận trái tim con đến với Thiên Chúa.
Xin Cha khẩn nguyện Thánh Linh cho con Ơn Biết Lo Liệu, để con dùng thời
gian một cách xứng hợp nhất trong việc hướng về Thiên Chúa, làm đẹp lòng Thiên
Chúa hơn là làm vui thích bản thân con.
Xin Cha ôm lấy con trong Đức Khiết Tịnh nguyện cầu, để con lớn lên tinh
tuyền trong Tình Yêu Thiên Chúa, nơi mà con sẽ thơm hương bát ngát huệ thắm
cùng Cha. Amen!
&
Mã số bài: V-051
TÂM TÌNH CÙNG CHA THÁNH – 2
Lạy Cha Thánh Giuse!
Sức trẻ trong con với
bao xung động bản năng mãnh liệt. Bản năng ấy quá dào dạt khiến con luôn thích
khám phá, thích chinh phục và khao khát chiếm hữu. Con không thể tránh né dòng
chảy xung năng đang cuồn cuộn trong huyết quản mình, cũng như con không thể khư
khư ôm lấy tư tưởng đè nén để dằn vặt cuộc sống.
Năng lực giới tính và
những xung động này đều là quà tặng từ Thiên Chúa, nhằm giúp con phát triển
đúng với giới tính và chất thể mình. Nếu khác đi, con không phải là con nữa…
Các yếu tố sinh lực góp phần điều tiết và vận động sự tiến triển nội thân,
khiến con trở nên lớn mạnh, sung mãn, chuẩn bị cho tố chất cộng tác với Thiên
Chúa trong việc sáng tạo sự sống.
Đây là viên ngọc quý
của tuổi thanh xuân, mà mọi thời khắc đều mang lại ý nghĩa và giá trị của một
đời người. Con không thể lợi dụng nó hay lao theo sự thúc đẩy mù quáng không
hạn chế của nó, để thỏa mãn mọi nhu cầu bản năng.
Con thích cái đẹp, nên
con nhìn ngắm mọi vẻ đẹp. Điều đó thật ý vị vì Thiên Chúa đã tạo dựng tất cả cho sự chiêm ngưỡng vinh
quang Người, nhưng đáng tiếc là con chỉ muốn sở hữu cái đẹp đó cho riêng bản
thân. Thế là, con dùng mọi phương cách để lôi kéo, tranh giành, ngay cả hủy
hoại cái đẹp đó nữa. Chính sự chiếm đoạt để thỏa mãn ước muốn vị kỷ mới làm cho
con trở thành vấn nạn của chính con!
Sự ham muốn chiếm hữu
một cách vô độ khiến con thành nô lệ và đi vào những hệ lụy sai trái, chứ không
phải bản năng và xung động đam mê nơi con. Con phải hiểu điều này để con không
ngụy biện cho những đòi hỏi và thỏa mãn nhất thời.
Lạy Cha Thánh Giuse!
Câu trả lời hay nhất
mà con học được từ Cha đó là con không biết đặt đam mê và khát vọng của con vào
Thiên Chúa. Trái lại, con quy chiếu tất cả vào chính bản thân mình như một giá
trị người khác phải theo.
Con quên rằng chính Đức
Giêsu mới là Vẻ Đẹp Toàn Hảo của mọi nét đẹp[1].
Tất cả đều phải quy hướng về Người như Người luôn hướng về Thiên Chúa[2].
Khi con đặt những nét đẹp nhất thời con yêu chuộng hơn Vẻ đẹp Toàn Hảo vĩnh
cửu, trước hay sau gì con cũng luôn khắc khoải và dằn vặt vì tính mau qua của
điều con ham thích.
Cha cũng mang trong
mình một khát vọng sâu xa, có thể nói khát vọng và đam mê của Cha mãnh liệt hơn
con nhiều, vì Cha đã sống trọn vẹn cuộc sống Cha chỉ cho một khát vọng duy
nhất: Khát vọng yêu mến và phụng sự Đấng Thiên Sai. Cha đã hướng mọi năng lực
và xung động bản thân vào Thiên Chúa. Cha biểu hiện các xung năng của mình qua
việc đi theo Sự Thiện và làm theo Sự Thiện. Cha lấy Thiên Chúa, qua Đức Giêsu,
làm chuẩn mực cho mọi giá trị Vẻ Đẹp và Cha đặt mọi nét đẹp và sự rung động của
tâm hồn vào trước Vẻ Đẹp và ưu phẩm của Người. Chính vì thế mà mọi sự trở nên
hài hòa, sinh động và uyển chuyển.
Phần con, có bao giờ
con đặt trọn vẹn khát vọng của con vào Thiên Chúa đâu?! Chẳng khi nào con quy
chiếu mọi cảm nhận bản năng của con về Người?! Thiên Chúa như vắng bóng trước
từng quyết định của con. Con muốn khẳng định mình, nhưng con không làm chủ được
xung động bản năng. Chẳng trách vì sao cuộc sống con bất an và luôn nghiêng
chiều theo mọi khuynh hướng bản năng và đam mê trần thế!
Lạy Cha Thánh Giuse!
Xin hãy thổi lên ngọn
lửa khát vọng Thiên Chúa trong con, để ngọn lửa ấy thanh luyện những xung động
bản năng của con, trở nên dòng chảy dạt dào lòng mến sống cho Sự Thiện.
Xin làm cho con yêu
thích chiếm hữu Thiên Chúa và chỉ một mình Người mà thôi!
Xin hãy nâng đỡ và dìu
bước con đi trong ân sủng của Thiên Chúa, để mọi suy nghĩ, ước muốn và cảm nhận
của con trước nét đẹp trần hoàn này đều quy về Đức Giêsu - Vẻ Đẹp Toàn Hảo con
luôn hướng về. Amen!
&