SẮC NƯỚC HƯƠNG TRỜI
(Nhân kỷ niệm 150 năm Đức Mẹ hiện ra ở Lộ Đức)
Maria, Mẹ chúng con !
Đoàn con lê bước mỏi mòn đến nơi
Mẹ xưng vô nhiễm tội đời
Mẹ đầy ơn phúc đất trời tôn vinh.
Chúng con chung một lời kinh,
Ca khen Danh Mẹ trong Thành Mẹ yêu.
Từ tòa vinh hiển cao siêu,
Xin nghe muôn giọng sớm chiều nỉ non.
Nhớ xưa băng giá tiết đông,
Hai người bạn trẻ khóc
ròng ngày đêm,
cùng Bernadette mon
men,
khắp miền đồi núi kiếm
tìm củi khô.
Gom chung từng bó đút
lò,
tỏa làn hơi ấm thơm tho
khắp nhà.
Hướng về Mát-sá-bi-en,
Dù
cho chân yếu tay mềm thô sơ,
Tấm
thân bồ liễu đào tơ,
Làm
sao bước tới bến bờ ước mong.
Bỗng trời chuyển dạ sang
đông,
ầm ầm chấn động cả
vùng tâm tư,
gió trên đồng cỏ âm
u,
im hơi lặng tiếng
như hồ mùa thu.
Thình lình từ tảng đá to,
một luồng ánh sáng
chiếu vô gian trần.
Bước đi từng bước
nhẹ nhàng,
đến bên em bé Mẹ
ban lời chào.
Mắt em tràn ngập ánh sao,
Say sưa ngắm Mẹ lạc
vào cõi tiên ,
Nhìn tôn nhan Mẹ
dịu hiền,
tưởng như thấy Chúa
sống trên cõi đời.
Quanh tà áo Mẹ rạng ngời,
hàng ngàn bông huệ
muôn đời trinh nguyên,
trên vai một dải
thanh thiên,
như mây thấp thoáng
bay trên vòm trời.
Dưới chân Hiền Mẫu tuyệt
vời,
Bé thơ uống mãi
muôn lời Mẹ khuyên,
Phép mầu từ ngón
tay tiên,
dương cao Thánh Giá
trên miền phù du.
Trên tay Mẹ rất nhân từ,
Mân Côi chuỗi ngọc
sáng như mặt trời,
lời kinh ân sủng
lên ngôi,
con đường chân lý
sáng ngời triều thiên.
Bernadette cứ ngạc nhiên,
Làm sao tảng đá lại
nên duyên trời ?!
Vui ca miệng hát
vang lời,
“Ave” thánh đức góc
trời ngân vang.
Ðẹp thay dáng Mẹ dịu dàng,
Làm sao gặp Mẹ một
lần nữa đây ?
để xem tình Mẹ cao
dầy,
để nghe Mẹ dạy điều
này điều kia.
Mẹ thương Mẹ lại hiện ra
Nhưng không cho
biết tên Bà là ai.
Bé thơ ngần ngại
đường dài,
có phường quỷ dữ
tác oai dân lành.
Bỗng nhiên dòng nước trong
xanh,
vọt lên cho thỏa
lòng thành thế nhân,
Ngăn cơn khủng
hoảng tinh thần,
Mẹ cười xoa dịu
muôn vàn khổ đau.
“Mẹ từ muôn chốn trời cao,
viếng thăm Lộ Ðức
ngày nào, nhớ không,
chúng con một kiếp
nô vong,
làm chi đáp lại tấm
lòng Mẹ yêu ?
Mười lăm lần có bao nhiêu,
Mẹ ơi, Hang Ðá sớm
chiều viếng thăm
bạn bè thân hữu xa
gần,
ước mong Mẹ sớm ân
cần lắng nghe !”
“Nghe lời Mẹ sắp tỉ tê,
Con yêu dấu hỡi, Mẹ
thề với con,
Phúc vinh chiếu
sáng xác hồn,
Thiên đàng là chốn
nghỉ yên muôn đời.”
Ngày ngày tín hữu khắp
nơi,
tuốn về đại hội đất
trời bao la,
từng giờ từng phút
trôi qua,
mong ngày Mẹ đến, chan hòa niềm vui.
Dung nhan Mẹ tựa mặt trời,
Thương lên ánh mắt sáng ngời tâm can.
Khi nhìn vạn vật trần gian,
Mẹ như thấy cả Thiên đàng vô biên.
Giáo dân từ khắp mọi miền,
tiến về ngày thánh thỏa niềm ước mong.
Một kỷ nguyên mới khởi công,
cho muôn nhân thế, cho từng cá nhân.
Ôi thôi, Mẹ đã xa dần,
Làm sao gặp Mẹ một lần nữa thôi ?
bé thơ không ngớt bồi hồi,
giữ niềm hy vọng suốt đời trong tim.
Hai lần cô bé chăn chiên,
trở về Hang Ðá quỳ bên đường mòn,
để cầu cùng Ðấng chí tôn,
nhưng luồng ánh sáng chẳng còn chiếu soi.
“Tin đồn Hang Ðá là nơi,
do tôi hư cấu cảnh
đời quan chiêm,
Mẹ tôi than khóc ngày đêm,
không cho tôi tiếp tục lên đỉnh đồi.”
Nhưng trong một thoáng mây trôi,
Bà vô danh lại bên đồi hiện ra,
Khi nhìn vào ánh mắt Bà,
bé thơ lại thấy chan hòa bình an.
“Phong ba dù có hoành hành,
Có ngày sẽ biến rất nhanh, con à,
Bây giờ dũng khí phát ra,
Con càng mạnh sức vượt qua dễ dàng.”
Bé thơ nguyện cả tâm can :
“Mẹ ơi, Mẹ muốn con làm gì đây ?”
“Mong con cầu nguyện suốt ngày,
Cho người tội lỗi đó đây trở về.”
Ba lần nài nỉ vỗ về,
Mẹ thương nhắn nhủ kẻ mê hồng trần,
“Ăn năn, thống hối, ăn năn !”
Mọi người phải quyết “ăn năn” tức thì
“Con ơi, cắn cỏ đắng đi,
cỏ từ đất sét mọc lì khắp nơi,
con mau cúi xuống mặt đồi,
cào cho mặt đất bụi trời tung bay.
“Con ơi, hãy đến suối này,
uống cho thỏa dạ, cho say ân tình,
tắm nơi dòng nước trong lành,
rửa cho sạch hết nợ nần thế gian.”
Dòng sông “Gave” đó chảy ngang,
cuốn theo cô bé mơ màng chân mây,
nhưng từ khe đá cao dầy,
ai ra tín hiệu cô bay về trần.
Cô đào cô vét đất lên,
thấy ngay dòng suối giữa miền hoang vu,
bùn lầy nước đọng ao tù,
từ lòng đất lạnh chảy vô cuộc đời.
Ôi nguồn sống mới tự trời,
bệnh nhân hồi phục, loài người thương nhau,
ôi con suối thật nhiệm mầu,
làm sao tả hết ân sâu nghĩa dầy ?
Trần gian nhộn nhịp vui say,
Vì Thiên Chúa đến cứu bầy tội nhân,
Câu ca tiếng hát vang ngân,
trong lòng Giáo Hội ngàn lần “Ave !”
Hỡi người trần thế u mê,
hồng ân trời bể đổ về mênh mông,
Có ai kinh ngạc hay không,
Tên mình là thánh, là hồng ân sâu,
là kỳ công rất nhiệm mầu,
từ nguồn Thập tự, ai nào có hay ?
Ba lần khẩn thiết van nài,
Thương cô mục tử u hoài ngàn năm,
Ðức Bà mở lượng từ tâm,
Đáp lời cô bé nài van đêm ngày.
Khi xưa trên cõi đời này,
Maria đã tỏ bày bí danh,
cho cô mục tử hiền lành,
nhưng người trần thế vô tình quên đi.
Nữ Trinh Vô Nhiễm từ bi,
Niềm tin nơi Mẹ khắc ghi muôn đời.
Vì thương, Mẹ đã nghe lời,
tỏ bày danh thánh cho người cậy trông.
Trong cây nến cháy lạ lùng,
Bàn tay cô bé vẫn không hề gì
Bao nhiêu người vẫn hồ nghi,
xoay chiều đổi hướng trở về niềm tin.
Chỉ nơi Hang Ðá, an bình
sóng tình thác đổ về miền viễn miên.
Nơi đây vang tiếng cầu xin,
Mẹ thương giáng phúc khắp miền nhân gian.
Xin cùng tất cả thân nhân,
sống nơi thành thị, xả thân cứu đời,
đem hòa bình đến muôn nơi,
cho người hiệp nhất,
tông đồ sánh vai.
Maria, Mẹ Chúa Trời,
Xin thương nhìn lớp sóng đời nhấp nhô,
dẫn con đến Chúa Kitô,
Nước Trời hiển trị thiên thu muôn đời.
Nữ Trinh sắc nước hương trời,
đức tin chiếu sáng cho người ra khơi,
nhưng sao Mẹ chẳng hé môi
khi quay trở lại với người trần gian ?
Vân Thanh.