Vũ Nhạc Kịch Đi Tìm Chúa Giêsu
Nhạc dẫn vào
Xướng Ngôn Viên:
Đoàn. ..... hân hạnh trình bày vũ nhạc kịch mang ý nghĩa
Tìm đến với người
Cảm hóa lòng người
với chủ đề: Đi Tìm Chúa
Giê-su.
Đây: Vũ nhạc kịch ĐI TÌM
CHÚA GIÊ-SU
Khung cảnh một lâu đài
Arab.
Balthazar và Melchior
hối hả, vui mừng đến gặp Gaspar.
CẢNH MỘT
XNV:Chuyện xảy ra cách đây 2000
năm. Tại lâu đài của nhà chiêm tinh Gaspar. Sau khi khám phá được ngôi sao lạ
trên vòm trời phương đông, chiêm tinh gia Gaspar đã cho mời hai nhà chiêm tinh
bạn là Melchior và Balthazar đến bàn chuyện.
Đầy tớ:
Bẩm ngài Gaspar, hai nhà chiêm tinh Balthazar và Melchior vừa đến.
G:
Cho mời vào. Quân bây đâu, mau múa hát mừng đón hai ngài Balthazar và Melchior
Balthazar và
Melchior tiến vào và an tọa. Vũ đoàn múa mừng.
VŨ KHÚC Ả-RẬP
B:
Kính chào anh Gaspar, không biết anh có tin gì vui mà mời chúng tôi đến gấp thế
này?
G:
Tối hôm qua, sau những ngày mưa bão, lũ lụt, trời có sao trở lại, tôi ra ngắm
sao, thì khám phá ra một ngôi sao lạ lắm trên vòm trời phương đông. Lạ lắm.
Ngôi sao rất lạ, suốt đời học thiên văn, nghiên cứu khoa học, chưa bao giờ tôi
thấy một ngôi sao nào như thế này cả.
M:
Tôi cũng xin chia sẻ tin mừng này với hai anh, tối hôm qua tôi cũng thấy một
ngôi sao lạ. Mà còn lạ hơn nữa, là càng ngắm ngôi sao này, lòng tôi càng thấy
an bình, một cảm giác bình an sâu xa tận đáy lòng, mà từ trước đến giờ, tôi
chưa bao giờ cảm nghiệm được.
B:
Hai anh thật có phước. Cám ơn trời, tối qua tôi cũng thấy được ngôi sao lạ ấy.
Tôi nghĩ đây phải là một điềm lạ báo tin một biến cố vĩ đại nào đó đang xảy ra
cho nhân loại.
G:
Đúng thế. Suốt cả đêm qua, tôi đâu có ngủ. Tôi dành hết thời giờ tra cứu hết
sách này đến sách khác. Đến rạng đông hôm nay, thì như một ánh sáng bừng lên
trong đêm tối, tôi đọc được sách thánh của người Do Thái, trong đó có đoạn nói
tiên tri về điềm lạ này. Một ngôi sao lạ sẽ mọc lên loan báo tin Vua dân Do
Thái mới sinh ra đời. Và Ngài sẽ là Vua cả vũ trụ nữa. Vì thế tôi phải vội vã
sai gia nhân đi mời hai anh đến đây để cùng bàn chuyện đi thăm vị Vua mới sinh
ra này.
M:
Ý kiến anh Gaspar thật hay. Tôi nghĩ, chúng ta phải cùng tìm đến bái thờ Hài
Nhi này.
B:
Tôi cũng đồng ý với hai anh. Không những nên đi, mà chúng ta cần phải đi thật
sớm, và đem theo báu vật dâng tiến Hài Nhi.
G:
Tôi xin đem theo vàng.
M:
Tôi xin dâng nhũ hương
B:
Vậy, thì tôi xin tặng mộc dược. Chừng nào thì chúng ta lên đường?
G:
Tối mai, khi trăng rằm lên đến đỉnh đồi, chúng ta sẽ vượt Sông Cả, rồi tập họp
ở đài thiên văn của anh Melchior, để cùng khởi hành đi tìm bái thờ Vua dân Do
Thái.
M:
Vậy thì quý hóa quá. Tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng đón hai anh và đoàn tùy tùng.
B:
Vậy thì quá tuyệt. Mình nên chia tay ra về để chuẩn bị đi thôi.
G:
Ơ... Xin hai anh nán lại một chút được không? Đây quả thật là một tin vui, một
tin mừng rất trọng đại, chúng ta phải ăn mừng mới được chứ. Quân bây đâu, mau
múa hát đàn ca, mừng các vị, và nhất là mừng đón vị Vua mới sinh ra đời.
VŨ KHÚC Ả-RẬP
Vỗ tay
Vũ xong, cả đoàn
lui vào, nhưng Balthazar vì trông thấy con gái của Gaspar là Y-Lan múa quá hay,
nên gọi lại và khen ngợi:
B:
Tuyệt! Y-lan. Mời cô dừng gót ngọc một chút được không? Vũ khúc đêm nay thật là
hay. Y-lan, cô thật tuyệt vời
M:
Anh Gaspar thật có phước, sinh được một người con gái vừa đẹp, vừa múa tuyệt
vời.
G:
Hai anh quá khen. Y-lan, con mau cám ơn hai ngài đi.
Y-lan, con thật tuyệt đêm nay. Con
muốn gì, ba sẽ thưởng cho con cả.
Y:
Thật không ba?
G:
Có hai vị đây làm chứng, con có muốn hết gia sản của ba, ba cũng sẵn lòng cho.
Con muốn xin gì nào?
Y:
Con xin Ba cho con đi theo Ba đến bái thờ Hài Nhi vừa sinh ra đời không?
G:
Ấy, không được đâu. Con là phận nữ nhi, làm sao chịu được những cực khổ trong
cuộc hành hương này. Vả lại, lũ lụt vừa xong, đường đi nguy hiểm lắm, cầu đường
hư hỏng, bệnh dịch lan tràn. Nguy hiểm lắm, con xin điều gì khác đi.
Y:
Ba nè, hay là con cải trang làm con trai.
G:
Ấy, ấy, làm sao được. Con là con gái thì phải làm con gái chứ.
Y: Nhưng ba đã hứa là con xin gì ba
cũng cho kia mà, vậy thì hai bác nghĩ sao?
M:
Ấy, thì chú cũng nghe ba cháu hứa như vậy, nhưng...
B: Nhưng, cháu là phận liễu yếu đào
tơ, con nhà khuê các, làm sao dầm sương dãi nắng được. Cháu nên nghĩ lại đi.
Y: A, cháu nghĩ lại rồi. Cháu sẽ
giúp ba cháu giữ lời hứa, vì cháu biết ba cháu là người rất trọng danh dự, nói
gì là làm như thế, không bao giờ đổi ý thay lời đâu.
B: Vậy nghĩa là cháu muốn đi theo
các chú đây?
M: Nhưng nếu cháu đi, thì cháu có
gì để dâng cho vị Vua Nhỏ vừa mới sinh ra không?
Y:
Cháu sẽ dâng chính mình cháu để phục vụ Ngài, và cháu sẽ bán hết đồ trang sức
của cháu để mua ngọc đắt giá dâng Ngài.
G:
Ba đành chịu thua con. Y-lan, nếu con muốn đi thì con phải cải trang làm con
trai, và con phải tự túc đến đài thiên văn của ngài Melchior đúng giờ trăng lên
đỉnh đồi tối mai để cùng nhau khởi hành.
Y:
Con cám ơn Ba, con cám ơn Ba. Cám ơn hai bác.
M:Thôi,
tôi xin cáo từ. Mong gặp lại anh tối mai.
B:Và
cả tiểu cô nương nữa.
G:
Xin hẹn gặp lại tối mai.
XNV: Thế là Y-lan tối đó không tài nào ngủ được. Cô soạn hết đồ trang sức,
sắp sẵn để chờ mặt trời mọc là đem đi bán lấy tiền mua ngọc thạch để mang theo
dâng tặng Hài Nhi vừa sinh ra đời.
Bán xong hết đồ
trang sức, Y-lan đã mua được ba viên ngọc thạch thật quý. Nàng bèn cải trang
giả làm con trai, rồi khăn gói lên đường nhắm hướng đài thiên văn Melchior mà
đi tới.
Nhưng khi đền
miền Sông Cả, thấy cảnh tang thương, nhà cửa bị cơn lũ lụt cuốn trôi, người dân
làng ven sông đói rách, Y Lan đã không cầm được nước mắt. Nàng không thể nào
làm ngơ, mặc cho người dân đói khát. Tình yêu thôi thúc nàng. Nàng đã quên điểm
hẹn đằng trước, và quay đầu trở lại thành phố bán đi một viên ngọc quý để lấy tiền
mua thực phẩm, áo quần đem đi cứu trợ các nạn nhân lũ lụt.
Tình yêu thôi
thúc Y Lan xả thân cứu giúp dân làng đau khổ, khiến nàng trễ hẹn với cha nàng
và các nhà chiêm tinh. Đến khi giúp dân nghèo xong, thì cha nàng và các nhà
chiêm tinh đã lên đường đi mất rồi.
Chỉ còn một mình,
không rõ đường đi, nhưng Y Lan vẫn liều lên đường tìm sang Do Thái. Khi nàng
chào giã từ dân làng, ông thôn trưởng, một người gốc Do Thái, đã níu Y Lan lại
và bảo:
Cụ:
Này cậu tốt lành. Cậu sắp đi đâu vậy?
Y:
Thưa cụ cháu đi tìm thờ lạy Vua dân Do Thái vừa mới sinh ra đời.
Cụ:
Làm sao cậu biết?
Y:
Dạ, ba cháu và hai nhà chiêm tinh đã thấy một ngôi sao lạ xuất hiện bên phương
Đông và các ngài đã lên đường đi tìm Hài Nhi từ tối qua. Cháu muốn theo, nhưng
bị trễ hẹn, và bây giờ cháu không biết phải làm sao, đành đánh liều đi sang Do
Thái dọ hỏi.
Cụ:
Này cậu tốt lành. Cậu không cần phải hỏi ai cả, vì trong sách ngôn sứ có lời
tiên tri:
“Phần ngươi, hỡi Bê-lem, miền đất
Giu-đa,
Ngươi đâu phải là thành nhỏ nhất
của Giu-đa,
Vì ngươi là nơi vị lãnh tụ chăn dắt
Ít-ra-en dân Ta sẽ ra đời.”
Cậu cứ đến thẳng Bê-lem, thế nào
cũng gặp Hài Nhi, vị Vua dân Do Thái.
Y:
Cám ơn cụ. Con xin phép lên đường ngay.
Cụ:
Xin Thiên Chúa của Áp-ra-ham, I-xa-ác và Gia-cóp chúc lành cho cậu.
Xin thiên thần của Chúa dìu dắt cậu
đến cùng Hài Nhi.
CẢNH HAI
XNV:
Giã từ ông thôn trưởng người Do Thái, và các
nạn nhân lũ lụt, Y-lan vội vã lên đường. Sau bao ngày vất vả đường xa, nàng đã
đến thành Bê-lem. Nhưng kìa, thôn Bê-lem trông thật hoang tàn, thê lương. Không
một bóng người. Mùi máu tanh hôi, xác trẻ con la liệt trên đường làng. Y-lan
rợn người và đâm ra lo sợ cho Hài Nhi. Bỗng đâu, nàng thấy một thiếu phụ ẵm con
hốt hoảng chạy vội về hướng mình. Thiếu phụ ngã quỵ trước mặt nàng.
TP:
Này cậu, tôi van cậu nhận lấy bé này, rồi chạy vào sa mạc đi thôi. Tôi không
còn sức chạy nữa. Chạy mau đi, cậu chạy mau đi. Cứu con tôi, cứu con tôi.
Y:
Chuyện gì vậy.
TP:
Xin cậu chạy mau đi, lính vua Hê-rô-đê sắp trở lại rồi. Chạy đi. Chạy đi. Tôi
van cậu.
Y:
Bà chị giải nghĩa cho tôi biết rõ đầu đuôi câu chuyện, tôi mới dám nhận em bé
chứ.
TP:
Kìa, lính đã đến rồi. Chạy mau đi. Cứu con tôi. Chạy đi, chạy mau đi.
L:
Con mụ kia, mày chạy đâu cho thoát lưỡi gươm ta.
Y:
Dừng tay. Anh lính kia muốn gì?
L:
Ta muốn cái mạng đứa bé. Và nếu ngươi cản trở, ta lấy luôn mạng ngươi.
Y:
Được. Mạng đứa bé có quý bằng viên bích ngọc này không?
L:
Bích ngọc! Ngọc quý! Đưa ta xem.
Y:
Ta sẽ tặng ngươi, nếu ngươi tha mạng cho đứa bé này.
L: Ngươi tặng ta viên ngọc bích
này. Mười đứa bé ta cũng tha, chứ kể gì một thằng nhóc này. Nhưng ngươi phải
đem nó sang thành phố khác ngay, kẻo vua Hê-rô-dê lại giết cả nó, cả ngươi, lẫn
ta nữa. Các ngươi chạy đi thôi.
Y: Đây, ngươi cầm lấy viên bích ngọc
này, và ngươi đứng đó cản quân lính dùm ta.
L: Được. Ta sẽ đứng đây chận đường
cho các ngươi chạy. Chạy đi.
CẢNH BA
(bên cánh gà trước sân khấu)
XNV:
Y Lan vội dìu mẹ con em bé tức tốc bỏ chạy.
Sau khi đi xa khỏi Bê-lem, họ mệt lã và dừng chân.
Y:
Chị nè, chị uống miếng nước cho đỡ khát.
TP:
Cám ơn cậu. Cậu thật tốt lành. Cầu xin Thiên Chúa của Áp-ra-ham, I-xa-ác và
Gia-cóp thưởng công cho cậu.
Y:
Tại sao vua Hê-rô-đê lại muốn giết con chị vậy?
TP:
Tôi nghe mấy người mục đồng trong làng kể rằng. (Chiếu video trong khi đọc) Kể
từ khi hoàng đế Au-gút-tô ra chiếu chỉ, truyền kiểm tra dân số trong khắp cả đế
quốc Rô-ma, thì có một cặp vợ chồng trẻ từ Na-da-rét miền Ga-li-lê trở về đây,
vì là nguyên quán của Giu-se, người chồng của Ma-ri-a. Nghe đâu cô Ma-ri-a được
thiên thần đến báo tin và cô đã thụ thai bởi phép Thần Khí, và tuy mang thai,
nhưng cô vẫn đồng trinh. Giu-se thoạt đầu không hay biết chuyện này, tính bỏ
Ma-ri-a, nhưng thiên thần Chúa đã hiện đến báo tin cho anh ta biết Thai Nhi
chính là đấng Em-ma-nu-en, nghĩa là Thiên-Chúa-Ở-Cùng-Chúng-Ta. Vì thế, anh
Giu-se đã đón Ma-ri-a về nhà mình. Hai người ấy thương yêu nhau lắm. Họ sống
rất đơn sơ và bình dị. Nhưng khi anh chị Giu-se và Ma-ri-a về đến Bê-lem đây,
thì chị Ma-ri-a đến ngày sinh con. Họ đã không tìm được chỗ trong các quán trọ,
nên khi chị Ma-ri-a sinh con trai, chị đã lấy tã bọc con, và đặt nằm trong máng
cỏ.
(Thánh
Giu-se, Đức Mẹ ẵm Chúa Giê-su ra giữa sân khấu.)
TP:
Mấy người mục đồng lúc ấy đang canh giữ đàn chiên ngoài đồng. Bỗng đâu thiên
thần Chúa hiện ra cho họ và bảo: “ Anh em đừng sợ. Này tôi báo cho anh em một
tin mừng trọng đại, cũng là tin mừng cho toàn dân. Hôm nay, Đấng Cứu Sống đã
sinh ra cho anh em trong thành vua Đa-vít, Người là Đấng Ki-tô Đức Chúa. Anh em
cứ dấu này mà nhận ra Người: Anh em sẽ gặp thấy một trẻ sơ sinh bọc tã, nằm
trong máng cỏ.” Bỗng có muôn vàn thiên thần khác hợp với sứ thần này cất tiếng
ngợi khen Thiên Chúa như sau: “Vinh danh Thiên Chúa trên trời. Bình an dưới thế
cho loài người Chúa thương.”
Khi các thiên thần từ biệt mấy
người chăn chiên, mấy người này bảo nhau: “ Nào chúng ta sang Bê-lem, để xem sự
việc đã xảy ra, như Chúa đã tỏ cho chúng ta biết.” Họ liền hối hả ra đi. Đến
nơi, họ gặp chị Ma-ri-a, anh Giu-se, cùng với Hài Nhi đặt nằm trong máng cỏ. Họ
thờ lạy Hài Nhi, và múa nhảy mừng Bé, vui sướng lắm.
CẢNH BỐN
(Hang Bê-lem)
Sau khi các mục đồng thờ lạy Chúa
Giê-su xong, họ múa nhảy mừng
VŨ DO THÁI
TP:
(Ho) Cậu biết sao không. Một thời gian sau đó, thì lại có mấy vị chiêm tinh,
đạo sĩ từ phương đông tới tìm Hài Nhi. Họ theo một vì sao lạ dẫn lối đến đây.
Y:
Có phải là ba nhà chiêm tinh không?
TP:
Đúng. Nghe nói họ dâng tặng Hài Nhi Giê-su vàng, hương và mộc dược.
Y:
Vậy là đúng rồi. Ba em và hai bác Balthazar và Melchior đó. Mừng quá. Ba em đã
tìm được Vua dân Do Thái rồi.
TP:
Su.....ỵt! Đừng nói vậy, ông Hê-rô-đê nổi giận lên giết chúng ta bây giờ.
Y:
Ba em và hai bác kia có hề hấn gì không chị?
TP:
Không đâu. Họ đều bình an ra về. Để chị kể cho em nghe tiếp. Ngôi sao lạ vẫn
dẫn đường cho Ba em và hai bác gì đó đi đến Giê-ru-sa-lem. Đến đây, thì ngôi
sao biến mất. Thế là cả ba phải vào trong dinh vua Hê-rô-đê dọ hỏi: “Đức Vua
dân Do Thái mới sinh hiện ở đâu? Chúng tôi đã thấy vì sao của Người xuất hiện
bên phương đông, nên chúng tôi đến bái lạy Người. “ Nghe tin ấy, vua Hê-rô-đê
bối rối, ông ghen đấy mà! Cả thành Giê-ru-sa-lem cũng xôn xao. May mà các kinh
sư đọc được lời tiên tri trong sách ngôn sứ Mi-kha, nên đã cho Ba em và các bác
kia biết phải đến Bê-lem mà tìm Hài Nhi. Bấy giờ vua Hê-rô-đê bí mật mời Ba em
và các bác kia đến, hỏi cặn kẽ về ngày giờ ngôi sao đã xuất hiện.
Y:
Em biết cả ngày lẫn giờ. Chị muốn biết không, em nói cho chị nghe.
TP:
Ê, để chị kể tiếp cho em. Rồi sau đó vua Hê-rô-đê bảo Ba em và các bác kia đi
Bê-lem và dặn rằng: “ Xin quý ngài đi dò hỏi tường tận về Hài Nhi, và khi tìm
thấy, xin báo lại cho tôi, để tôi cũng đến bái lạy Người.”
Y:
Đểu. Ông Hê-rô-đê mà chịu thờ lạy Hài Nhi à?
TP:
Em nói đúng. Ông muốn gạt Ba em mà thôi. Ông ghen dữ lắm. Ông muốn nhờ Ba em đi
tìm cho ra Hài Nhi rồi báo lại cho ông để ông cho người đến giết khỏi ai cướp
ngai vàng của ông và con cháu ông đó mà.
Y:Vậy
Ba em có mắc mưu vua Hê-rô-đê không chị?
(“Ba Vua “ đến với đoàn tùy tùng,
lễ vật).
TP:
Không đâu. Khi Ba em và các bác kia rời cung Vua, thì bấy giờ ngôi sao họ đã
thấy ở phương đông lại xuất hiện, và dẫn các ngài đến tận nơi Hài Nhi ở. Vào
nhà, các ngài gặp Hài Nhi và mẹ là cô Ma-ri-a, và chồng cô là anh Giu-se. Các
ngài liền sấp mình thờ lạy Hài Nhi, rồi mở bảo tráp, lấy vàng, nhũ hương và mộc
dược mà dâng tiến.
Dân chúng chung quanh cùng Ba em và
các bác kia múa nhảy tưng bừng lắm.
Tin mừng mà. Tin mừng trọng đại
không phải cho Bê-lem mà cho cả nhân loại mà em!
VŨ DO THÁI
Y:
Chị nè, rồi sau đó, Ba em đi đâu?
TP:
Thiên thần Chúa báo mộng cho Ba em và các bác bảo rằng đừng trở lại với vua
Hê-rô-đê, nên các ngài đã theo lối khác mà về lại quê nhà rồi.
Y:
Thế thì Bé Giê-su, chị Ma-ri-a và anh Giu-se đâu rồi?
TP:
Cũng tại vì Ba em và các bác kia không trở lại cung vua, nên ông Hê-rô-đê mới
nổi giận, nổi ghen, hạ lệnh giết hết mọi con trai từ hai tuổi trở xuống.
Y:
Trời, sao ác thế! Vậy Bé Giê-su có bị giết không? Hay con chị là Giê-su? Chị là
Ma-ri-a?
TP:
Đâu, đâu phải. Chị đây đâu được phúc ấy. Chỉ cô Ma-ri-a mới thật là người có
phúc hơn mọi phụ nữ. Cô Ma-ri-a mới thật là đầy ơn phúc. Con Cô ấy mới là Con
Đấng Tối Cao.
Y:
Vậy cô Ma-ri-a đâu rồi? Em muốn gặp cô ấy. Chắc cô Ma-ri-a dễ thương lắm, phải
không chị?
TP:
Đúng, em gặp cô Ma-ri-a, hay anh Giu-se là em mến ngay. Bé Giê-su lại tuyệt
trần.
Y:
Vậy gia đình đó đâu rồi, chị? Chị chỉ đường cho em đến gặp nhe.
TP:
Nghe bảo rằng thiên thần Chúa đã hiện ra báo mộng cho anh Giu-se, nên đang đêm
anh đã dậy và đem cô Ma-ri-a cùng Bé Giê-su trốn sang Ai-Cập rồi.
Y:
Vậy thì em phải chạy sang Ai-Cập tìm Bé Giê-su.
TP:
Đường xa lắm. Em nên thận trọng. Vì dọc đường người ta hay bắt đàn bà con gái
đem bán làm nô lệ lắm đó.
Y:
Ha, ha. Thằng con trai này đâu có gì để sợ.
TP:
Này cậu con trai tốt lành. Cậu trông giống con gái quá đi thôi.
Y:
Thôi, em chào chị. Em phải đi ngay, không lại mất Ngài.
TP:
Mất Ngài? Chị tưởng là em đã gặp Ngài đâu đó rồi. Nhìn em, chị như thấy như có
Ngài trong em vậy.
Y:
Chị nói gì em không hiểu. Thôi, em xin chào chị. Em đi thôi.
TP:
Xin Thiên Chúa của Áp-ra-ham, của I-xa-ác, của Gia-cóp phù hộ cho em.
Y:
Cám ơn chị nhe. Em chào chị.
CẢNH NĂM
Ai Cập
XNV:
Thế rồi Y-lan lại lên đường sai Ai-Cập tìm
kiếm Bé Giê-su. Trong tay nàng giờ chỉ còn một viên ngọc trong suốt như pha lê
mà thôi. Ba viên ngọc quý, nàng muốn dâng cho Bé Giê-su, thì đã mất hai, một
viên nàng đã dùng để cứu trợ nạn nhân lũ lụt, một viên để cứu em bé ở Bê-lem
thoát lưỡi gươm quân Hê-rô-đê. Tuy thế, nàng vẫn không chút buồn phiền, trái
lại trong tim nàng, nàng cảm thấy hạnh phúc một cách diệu kỳ.
Vượt qua sa mạc
Si-na-i, rồi Biển Lau Sậy, nàng vào địa hạt thành A-lê-xan-dri-a xứ Ai-Cập.
Thành phố thật ồn ào, náo nhiệt. Người dân đang múa hát mừng lễ kính thần
Ai-rít.
VŨ AI CẬP
XNV: Rời nơi hội hè, Y-lan tiến sâu vào thành và nàng bất
ngờ gặp một đám đông rất đặc biệt. Tò mò, nàng đến gần. Thì ra, đây là chợ
người. Người ta đem bán người. Có kẻ mua người về làm đầy tớ, có kẻ mua người
về làm nô lệ, có kẻ mua người về làm vợ hầu. Người mua đang ồn ào huyên náo,
bỗng im bặt. Tên chủ chợ người đang dẫn ra một cô gái thật đẹp để bán đấu giá.
Ông ta ra giá:
Chủ:
Một tên nô lệ giá bán là 30 đồng. Nhưng cô này đẹp lắm, giá bắt đầu phải là 40
đồng.
XNV:
Thế là người ta thi nhau đấu giá
1: 50 đồng
2: 60
3: 100
1: 150
2: 200
3: 500
1: 1,000 đồng.
XNV:
Mọi người im lặng. Ông chủ sung sướng công
bố
Chủ:
1,000. Rao lần thứ nhất. 1,000 rao lần thứ hai. 1,000...
XNV:
Bỗng đâu, Y Lan cao giọng:
Y:
10,000
XNV:
Ông chủ sửng sốt:
Chủ:
10,000. Nói chơi sao đó công tử?
XNV:
Thế là mọi người nhìn Y-Lan, khó ai tin nổi
2:Tướng nhà ngươi làm sao mà có
chừng đó tiền?
3: Hay là mê gái rồi nói bậy hả?
XNV:
Nhưng Y Lan tiến lại gần, cho ông chủ xem
viên ngọc trong suốt như pha lê, và bảo.
Y:
Ông chủ. Ông chủ xem cái này có đủ để mua cô gái dễ thương không?
Chủ:
Dạ dạ. Dạ quá đủ. 10,000, 10,000, 10,000 rao cả ba lần rồi đó. Bán!
Xin mời đại công tử đem cô này về
đi. Cô ta giờ đây là của đại công tử rồi đó. Không là vợ đẹp, thì cũng là tỳ nữ
sủng ái. Đa tạ đại công tử.
Y:
Cám ơn ông chủ.
XNV:
Mua được cô gái nô lệ xinh đẹp, Y-lan cầm
lấy dây xích dẫn cô ta đi hết đường này sang đường khác như tìm một văn phòng
nào đó, khiến cô gái nô lệ nổi giận.
NL:
(Nhổ nước miếng vào mặt Y-lan) Này tên kia.
Ngươi dẫn ta đi khắp phố phường thế này để khoe ngươi là kẻ giàu có với cả
thành A-lê-xan-dri-a phải không? Ngươi làm nhục ta đến thế này ư?
Y-lan chỉ biết
lấy tay áo lau nước miếng, rồi tiếp tục dẫn cô đến trước một văn phòng, cột dây
xích vào trụ.
Y:
Cô em cảm phiền đứng chờ. Tôi vào trong văn phòng này có chút chuyện.
NL:
(Nhổ nước miếng vào mặt Y-lan) Ta đâu phải là ngựa mà ngươi cột ta như thế này.
Y-lan chỉ biết lấy tay áo lau nước
miếng, rồi đi vào trong
(Tiếng
vọng từ nhỏ rồi lớn dần.)
XNV:
Vào trong văn phòng hộ tịch, Y Lan đã yêu
cầu viên chức Ai Cập cấp giấy trả tự do cho cô gái nô lệ nàng vừa mua.
VC:
Sao cậu dại thế. Trông cô ấy đẹp quá mà.
Y:
Đúng, cô ấy thật dễ thương. Tôi rất thương cô.
TV:
Cậu thương cô, sao không lấy cô làm vợ, làm hầu, mà lại thả cô đi, trả tự do
cho cô?
Y:
Vì tôi muốn thương cô.
TV:
Thương kiểu này thì thật là dại. Tôi chưa thấy ai thương người kiểu khờ dại như
cậu.
Y:
Yêu thì phải dại, phải khờ vì người mình yêu chứ!
TV:
Yêu thì phải dại, phải khờ vì người mình yêu! Yêu kiểu đó, thì thế gian này
không biết được có mấy ai?
Y:
Thôi, xin ông đừng dài dòng quá. Xin ký giấy này cho tôi đi.
TV:
Ký thì ký, nhưng yêu như cậu thì tôi chịu thua.
Y-lan trở ra trao cho NL mảnh giấy
papyrus.
Y:
Này cô em, đây là giấy tờ hộ thân cho cô.
NL:
(Nhổ nước miếng vào mặt Y-lan) Mày làm nhục ta nảy giờ chưa đủ sao? Ta là thân
gái nô lệ, làm sao ta biết đọc biết viết mà đọc cái thứ giấy này chứ.
Y-lan chỉ biết lấy tay áo lau nước
miếng, rồi nhẹ nhàng:
Y:
Xin lỗi cô em, tôi thiếu tế nhị, xin tha cho.
Để tôi đọc cho cô nghe nhé: “Thể
theo luật Pha-ra-o phán truyền, nay tôi ký nhận cô gái mang giấy này, trước là
sở hữu của ông Y-lan, nay được ông ta trả quyền tự do. Kể từ nay, cô này không
còn là nô lệ của ai nữa, mà là một người tự do.”
NL:
Tự do!
Y:
Đúng, kể từ nay cô là một người tự do.
NL:
Tôi nghe cậu bảo trong đó, là cậu yêu tôi cơ mà.
Y:
Đúng, tôi thương cô. Chính vì yêu thương mà tôi muốn người tôi thương được tự
do.
NL:
Công tử! (sụp lạy)
Y:
Cô! Cô là người tự do, ngang hàng với tôi rồi, cô đứng dậy đi. (đỡ cô đứng dậy)
NL:
Không! Không được. Nếu công tử không yêu nhận cho tôi làm thê thiếp, thì cũng
xin cho tôi được tự do chọn làm đầy tớ suốt đời hầu công tử để đền trả ơn này
của công tử.
Y:
Không được đâu. Tôi còn phải đi tìm.
NL:
Công tử còn đi tìm ai vậy?
Y:
Tôi tìm một em Bé Do Thái, con một anh thợ mộc, và một cô gái đầy ơn phúc, xuất
thân từ Na-da-rét, xuống Bê-lem, rồi mới vượt biên qua Ai Cập.
NL:
Có phải là anh Giu-se và chị Ma-ri-a với Bé Giê-su không?
Y:
Đúng. Đúng rồi. Cô biết họ ở đâu không?
NL:
Khi người ta bắt tôi bán sang Ai Cập làm nô lệ, dọc đường anh chị Giu-se có
nhập với đoàn lũ nô lệ chúng tôi. Họ thật dễ thương. Bé Giê-su kháu khĩnh lắm.
May có gia đình anh Giu-se đi cùng, nên chúng tôi ai cũng được an ủi. Nghe nói,
anh Giu-se tìm cách đến nơi người Do Thái tị nạn để tạm trú.
Y:
Vậy thì mình phải tìm đến với mấy người tị nạn, ly hương, mới mong được gặp Bé
Giê-su. Chị có biết đường đến đó không?
NL:
Tôi không biết. Nhưng tôi có thể dò hỏi cho anh, vì tôi cũng là người Do Thái.
Y:
Vậy, thì chị dẫn tôi đi tìm Ngài. Nào chúng ta cùng nhau đi tìm Bé Giê-su, vua
dân Do Thái.
CẢNH SÁU
Hô-xê, trên bờ sông Nin.
XNV:
Từ A-lê-xan-dri-a, cô gái nô lệ đã dẫn Y-lan
đi đến các cộng đồng tị nạn dò hỏi, và sau cùng, hai người đã đến một cộng đồng
nhỏ bé bên bờ sông Nai mang tên là Hô-xê.
Y:
Lili, trong lòng tôi giờ đây như tràn đầy Thần Khí. Lòng trí tôi vui lắm. Tâm
hồn tôi như nhảy mừng trong Thiên Chúa của cô.
NL:
Em cũng thế. Em tin là Ngài đang ở gần đây rồi. Ô, hình như Ngài ở đàng kia kìa.
Y-lan chạy vội tới và hỏi:
Y:
Có phải chị là cô Ma-ri-a không?
Mẹ:
Đúng. Tôi là Ma-ri-a
Y:
Bởi đâu tôi được phúc gặp Mẹ Thiên Chúa của tôi. Chị Ma-ri-a, muôn đời sẽ khen
chị là người có phúc.
Mẹ:
Chỉ vì Ngài đã đoái thương phận mọn hèn của tôi. Này em, đây là Bé Giê-su Con
của Đấng Tối Cao.
(Y-lan sụp lạy)
Y:
Lạy Ngài, giờ đây tim con tràn ngập hạnh phúc, vì con đã gặp được Ngài. Chị
Ma-ri-a, anh Giu-se, em đã mang theo đến ba viên ngọc quý để dâng tiến Bé
Giê-su, nhưng dọc đường em đã dùng hết rồi. Giờ đây em chẳng còn gì để tặng
Ngài, và anh chị cả. Mong anh chị thông cảm cho.
Mẹ:
Y-lan em. Em đã cho Ngài nhiều lắm rồi. Đây là Bé Giê-su mà em đi tìm bấy lâu.
Em hãy ẵm lấy Bé đi. Ôm chặt lấy Bé.
Y:
Em thật hạnh phúc!
Mẹ: Hình như em đã cảm thấy hạnh
phúc tuôn trào như thế này nhiều lần rồi phải không?
Y:
Ủa, sao chị Ma-ri-a biết?
Mẹ:
Không phải bây giờ em mới gặp Bé Giê-su đâu. Em đã gặp Ngài ba lần rồi. Em đã
gặp Ngài trong nạn nhân lũ lụt, em đã gặp Ngài trong gia đình bị bắt bớ ở
Bê-lem, em cũng đã gặp Ngài chính trong cô gái nô lệ này đây.
Có phải cái cảm nghiệm hạnh phúc
của em lúc này giống như cảm nghiệm ba lần kia không?
Y:
Dạ phải.
Giuse: Y-lan. Hãy ôm chặt lấy
Giê-su mãi nhe. Nay mai em sẽ rời gia đình tôi, em sẽ rời Bé Giê-su, nhưng
không phải là em sẽ xa Ngài đâu. Chính khi em rời Ngài hôm nay, để đến cùng nạn
nhân đau khổ, người mẹ khóc than, thân gái nô lệ, những người bất hạnh, nghèo
khổ, chính là lúc em gặp Ngài đó. Hãy tìm đến với người, và cảm hóa lòng người.
Khi ấy không phải em tìm Ngài, mà chính Ngài tìm đến với em đó.
Y:
Dạ, em xin nghe. Em đã gặp Ngài hôm nay, em sẽ gặp Ngài ngày mai, em sẽ gặp
Ngài mãi mãi. Ma-ri-a, em thấy rồi! Con Chị là Đấng Ki-tô. Giê-su! Ngài là Đức
Ki-tô, hôm qua, hôm nay, và mãi mãi.
(Nhạc Alleluia)
XNV:
Kể từ đó, muôn người đã chọn năm Chúa Giê-su
sinh ra làm năm thứ nhất để tôn vinh Ngài. Người ta đã dùng năm Ngài sinh ra
làm mốc thời gian để tính năm tính tháng tính cho đến một ngàn năm, hai ngàn
năm và mãi mãi.
Cùng với toàn thể
nhân loại, dân Việt chúng ta cũng đang đón mừng năm 2000 như một biến cố lịch
sử cứu độ. Đối với chúng ta, người Việt công giáo, năm nay không những là năm
con rồng, biểu tượng của vương quyền, mà còn là năm thứ 2000 sau khi Chúa
Giê-su, Vua vũ trụ, sinh ra và ở giữa chúng ta.
Chính Ngài là
khởi thủy.
Chính Ngài là
cùng đích của thời gian.
Kính dâng Ngài vinh quang và danh
dự đến muôn thuở muôn đời.
CHUNG KHÚC
Nhạc Alleluia