Ngày 26.06.2006

VIRUS CHẾT NGƯỜI

Mt 7:1-5

 

Trong những câu truyện trao đổi tại bàn ăn bên Hoa kỳ, thường người ta hay bàn về vấn đề sức khỏe.  Ở đâu, thuốc thang, kiêng khem, thể dục cũng thường là những đề tài đầu môi chót lưỡi.  Thấy tôi hay kiêng khem và tập thể dục, bạn bè hay châm chọc : “Tu rồi còn sợ chết !”  Tôi phản pháo liền : “Không phải sợ mình chết mà  sợ người ta chết vì mình.  Không thấy mấy người ngồi xe lăn đó à ?!   Mình đã chết đâu, bao nhiêu người chết vì mình đấy chứ !”   Nhiều người gật  gù đắc ý ...

Sau nhiều năm là nạn nhân của búa rìu dư luận, tôi mới thoát khỏi những lời ong tiếng ve.  Tôi mừng hết lớn.  Nhưng nhiều người cũng là nạn nhân của tôi.  Biết bao lần tôi cũng xét đoán anh em một cách không thương tiếc.  Khi xét đoán (lên án) như thế, tôi có nhớ lời Chúa tí nào đâu ! 

Thế mà, ngay từ nhỏ, tôi đã từng được nhắc nhở : “Ðừng xét đoán, để khỏi bị Thiên Chúa xét đoán.” (Mt 7:1)  Một câu đơn giản như thế mà cho tới nay, tôi vẫn chưa thuộc !  Tôi là một thằng trò “dốt đặc cán mai táu.”  Thế có chết không ?  Có bửa óc tôi làm đôi cũng không thể nhét nổi câu nói đơn sơ đó.  Tôi tự hỏi : phải chăng trong dòng máu của mình đã nhiễm virus “xét đoán” hay “lên án” từ đời cha ông rồi ?  Tôi tự hỏi : tại sao mình bị nhiễm virus này ?  Có phương thuốc chữa trị mình khỏi “virus” đó không ? 

Virus này còn nguy hiểm hơn H5N1, AIDS hay ung thư nữa đó. Quả thực, nó đã phá hoại đời sống tinh thần và thể lực của cá nhân, gia đình cũng như cộng đồng.  Nó gây căng thẳng và làm con người không thể đối thoại.  Từ những căng thẳng đó, mới có các cuộc xung đột trong xã hội, gia đình.  Biết bao bệnh tật chết người đã nảy sinh.  Bởi thế, phải tìm mọi cách tiêu diệt con virus này !  Nhưng trước tiên, muốn chữa trị, phải dùng những dụng cụ đặc biệt mới mổ xẻ, quan sát và nghiên cứu được.

Gọi là virus, nhưng thực ra hình thù nó lớn lắm.  Nó to bằng cái xà (x. Mt 7:3.4).  Vị trí của nó nằm ngay nơi “con mắt của mình.” (Mt 7:3)  Chính vì kích thước quái đản và ở ngay vị trí quan yếu ấy, nên nó đã che khuất mắt tôi trước những sự thật về anh em.  Ngoài trời có sáng mấy, tôi cũng chỉ thấy toàn tối tăm mà thôi.  Tôi thấy tâm hồn mình giống như một âm bản.  Không có hình ảnh tươi đẹp nào nổi lên cả.  Bởi vậy, nhìn sang anh em, tôi chỉ thấy toàn những điều tiêu cực mà thôi.  Khuyết điểm hay lầm lỗi của họ dễ đập vào mắt và in sâu vào trí lòng tôi.  Ở địa vị cao như thế này, tôi có toàn quyền xét đoán hay lên án.  Nếu không, cộng đoàn sẽ xáo trộn và lâm nguy ! 

Dù anh em có làm gì tốt đẹp, tôi cũng lờ tịt hay chẳng thấy được nữa.  Họ có làm tốt cho tôi, tôi cũng chẳng cám ơn.   Có sai lầm, tôi cũng chẳng bao giờ xin lỗi.  “Cám ơn” hay “xin lỗi” là những thứ xa xỉ phẩm tôi không quen dùng.  Ðúng hơn, ở vị trí cao cả, quyền bính và học thức như tôi, chẳng lẽ lại phải cúi đầu, uốn lưỡi nói những lời chỉ dành cho hạ cấp như vậy à ?   Nếu mở miệng nói lời “xin lỗi,” tôi sẽ “mất thế giá khó cai quản” ! 

Con virus “xét đoán” này lây từ người sang người nhanh lắm.  Thực tế, nó đã lan rộng khắp hoàn cầu.  Sức tác hại của nó rất lớn và rất khó diệt trừ, vì hầu như không ai quan tâm và nỗ lực khử trừ nó.  Trong khi đó, Chúa rất quan tâm và cảnh tỉnh mọi người trước bệnh dịch do virus đó gây nên.  Bằng chứng Chúa đã vạch trần bộ mặt và kích thước kệch cỡm của nó cho bàng dân thiên hạ coi.  Chúa còn dạy cho tôi biết cách khử trừ con virus tệ hại đó.  Muốn thấy rõ khuôn mặt nó, phải có ánh sáng.  Muốn có ánh sáng phải theo Chúa (x. Ga 8:12).  Nói khác, Chúa là phương dược diệt trừ virus hữu hiệu nhất. 

Vì không theo Chúa, nên con mắt không được khai quang.  Một khi đã thấy được ánh sáng, tôi sẽ nhìn thấy những điều tích cực nơi anh em.  Tôi sẽ phải khích lệ khi thấy anh em làm những điều tốt đẹp, vì đó là những hồng ân.  Bởi vậy, thay vì ghen tương và phê phán, tôi phải cùng anh em cảm tạ Chúa.  Dĩ nhiên, không phải nơi anh em không có rác.  Nhưng trước khi nhặt rác, tôi cần ánh sáng là Ðức Kitô để mở mắt tôi trước đã. 

Vừa mới có ánh sáng Kitô, tôi vô cùng kinh ngạc !  Có cái gì chấn ngang mắt tôi.  Cộm quá ! Trời ơi, cái xà nằm “chềnh ềnh” trong mắt tôi kìa !   Tôi mù quáng quá, phải không ?!   Làm sao lấy cái xà ra khỏi mắt bây giờ ?  Ai giúp tôi đây ?  Phải có sức mạnh như Chúa mới lôi nổi cái xà vĩ đại đó ra. 

À, đây rồi !  Cái xà có một hình thù quái đản quá !  Xù xì.  Xấu xí.  Ẩm mốc

Tanh hôi.  Kinh tởm quá !  Cái xà này chính là cái tôi cồng kềnh, kệch cỡm đã có từ lâu đời.   Cái xà giống như mãng xà quái đản độc hại.  Phân tích kỹ hơn, tôi mới biết cái xà đó làm bằng những chất liệu : đam mê, ích kỷ, virus oán thù, xét đoán v.v.  Ðó là thành phần chính góp phần xây dựng pháo đài, cô lập tôi khỏi cộng đoàn.  Ánh sáng Ðức Kitô không sao soi chiếu nổi vào con mắt tôi. 

Thế ra mới biết, từ xưa tới nay, tôi có theo Chúa Kitô đâu !  Tôi cứ mò mẫm trong đêm tối.  Cái xà nguy hiểm thì tôi lại coi thường.  Cọng rác chẳng đáng kể nơi mắt anh em thì lại bị tôi quan trọng hóa.  Tôi đã đánh giá sai lầm những thực tại về chính mình và anh em tôi.  Thảo nào tôi bưng tai bịt mắt trươc cái hay cái đẹp nơi anh em.  Uổng phí quá !  Nếu thấy được, tôi đã cùng anh em sinh bao nhiêu hoa quả cho Chúa !  Cuộc đời đã tươi đẹp hơn nhiều.

Lạy Chúa, xin chiếu ánh sáng Chúa vào mắt con.  Có ánh sáng Chúa, con mới thấy nổi cái xà.  Nhưng chỉ có Chúa mới bứng nổi cái xà ra khỏi mắt con.  Vậy lạy Chúa, xin mau lấy cái xà này để con có thể thẩm định đúng đắn về anh em con.  Từ đó, con mới có thể xây dựng chứ không phá đổ những hồng ân Chúa ban cho anh em con nữa. Amen.

 

Lm. Giuse Đỗ Vân Lực, OP

dzuize@gmail.com

 


Mục Lục