Ngày 25.05.2006

  TIM

Ga 16:16-20

 

Khi còn nhỏ, tôi rất thích chơi hú tim.  Rất hồi hộp.  Lúc ẩn lúc hiện.  Các bạn thường lẩn trốn sau tường nhà, gầm bàn, hay lùm cây.  Một tiếng cười khúc khích nhỏ bé cũng có thể làm lộ mục tiêu.  Trốn mãi chẳng còn thấy chỗ nào kín nữa.  Một hôm, vừa đếm dứt tiếng một trăm, tôi đã thấy ngay một bàn tay đập vào cột.  Hóa ra một bạn  đứng ngay sau lưng tôi.  “Ma le” thật !  Còn gì vui nhộn và thích thú hơn trò hú tim ?!

Phải chăng Ðức Giêsu cũng muốn chơi trò hú tim như thế với các môn đệ ?  Nếu không, tại sao Người nhắc mãi một điệp khúc như ẩn như hiện : “Ít lâu nữa . . .” (Ga 16:16a.16b.17a. 17b. 18.19a.19b)  Không phải vô tình thánh Gioan nhắc điệp khúc đó bảy lần.  Ðối với người Do thái, bảy là con số tròn, tròn như kiếp người trăm năm.  Trong suốt hành trình trên đời, ai chẳng có kinh nghiệm cuộc đời “năm chìm bảy nổi” ?   Phải chăng điệp khúc đó cũng là những cột mốc đánh dấu những thăng trầm trong cuộc sống ?

Khi nhắc điệp khúc đó, Ðức Giêsu chỉ muốn nói : trên đường về nhà Cha, người môn đệ phải đối đầu với những thách đố muôn mặt.  Cuộc thăng trầm trong cõi dâu bể không diễn ra trên hoạn lộ hay thương trường.  Không phải chức vị, quyền bính hay của cải là mối bận tâm của Thày.  Mối  bận tâm duy nhất của Thày chính là niềm vui đích thực trong tâm hồn môn đệ.  Niềm vui đó không tùy thuộc vào tình cảm.  Tình cảm có lúc lên xuống.  Dù lúc sốt sắng hay khi khô khan, người môn đệ vẫn không ngừng tin tưởng Chúa đang hiện diện để đem lại niềm vui cho tâm hồn và cuộc đời.  Ðó là niềm vui không ai cướp mất được.  Chúa luôn song hành như những bước chân  trên bãi biển ngày nào . .

Vắng bóng Thày, tất cả đều vô nghĩa.  Trần gian chỉ còn tăm tối và u buồn.  Thày không phủ nhận cuộc đời đầy oan trái.  Hôm nay các môn đệ đang khóc lóc và than van vì những mất mát.  Còn thế gian đang reo hò mừng rỡ trước những chiến thắng và vinh quang.  Nhưng tất cả sẽ đảo ngược.  Thày muốn họ thấy cuộc sống đang xoay chuyển theo chiều có lợi cho những ai yêu mến Thày.  Có ngày họ đoàn tụ với Thày nơi mái ấm trên trời nơi Chúa Cha đang mong đợi từng giờ.

Qua những thời khắc đen tối nhất, người môn đệ cảm thấy như “không trông thấy Thày.” (Ga 16:16.17.19)  Nhưng kỳ thực Thày vẫn ở cùng môn đệ mọi ngày cho đến tận thế (x. Mt 28:20) !  Thày không thể nuốt lời hứa.  Mặc dù bên ngoài rất thê thảm, vì đã hy sinh tất cả, kể cả mạng sống, nhưng họ vẫn kiên trì nắm vững niềm hy vọng.  Niềm hy vọng đó lớn như chính Thần Khí, Ðấng sẽ biến đổi nỗi buồn thành niềm vui (x. Ga 16:20).  Vui vì giờ Ðức Giêsu đoàn tụ cùng Chúa Cha đã điểm. Vui vì Thày sai Thánh Linh đến với các môn đệ.  Nếu Thánh Linh không đến, một lần ra đi là vĩnh biệt. Còn mất mát nào lớn hơn ?!  Thế nhưng, nhờ Thánh Linh, Thày hiện diện một cách sâu xa hơn.  Từ nay, Thày không lệ thuộc vào thân xác.  Không gian và thời gian không thể ngăn cản  bước chân Thày.  Như thế, chẳng có gì mất mát.  Nếu Thày không về Nhà Cha, chắc chắn nỗi buồn vẫn là nỗi buồn.

Lạy Chúa, xin nhìn đến Giáo hội Việt nam !  Nỗi buồn vẫn còn đó !  Mỗi người Việt nam chúng con là một khối u buồn.  Ðó là dấu chỉ Thày chưa hiện diện trong chúng con ?  Phải chăng đây là thời gian các môn đệ “không trông thấy Thày” ?  Bao giờ chúng con mới được “trông thấy Thày” ?   Bao giờ những nỗi buồn của chúng con mới trở thành niềm vui ?  

Lạy Chúa, xin mau đến cứu giúp con.  Xin sai Thánh Linh biến con thành một Tin mừng đích thực cho anh em con ! 

lm.đỗ lực,op


Mục Lục