“Nếu ngươi chịu trở
về với ta…”
Lời kêu gọi hoán
cải đối với các mục tử
Suy niệm về ơn gọi linh mục (P. Raniero
Cantalamessa)
A.
Kinh nghiệm của Giêrêmia về ơn gọi
1/ Trước khi được
gọi trở thành tiên tri, Giêrêmia đã là một tư tế ở Annatôt. Ông đã trải qua cơn
khủng hoảng về ơn gọi và cũng chính vì thế, ông đã có cơ hội quí giá để “xác
định lại ơn gọi của mình”, nói rõ hơn, trong lúc lao đao tưởng ngã gục, ông
đã được Thiên Chúa mời gọi hoán cải, quay trở về với Ngài như là điều kiện
thiết yếu để ông tìm lại đâu là ý nghĩa, đâu là nền tảng, đâu là sức sống và
sức mạnh cho đời sống ơn gọi của mình.
2/ Điều đáng kể
là, Giêrêmia đã sống tất cả cơn khủng hoảng đó trong cuộc đối thoại hết sức
tâm tình và thẳng thắn với Chúa. Nói khác đi, ông đưa cuộc khủng hoảng của
ông vào trong lời cầu nguyện, không ngần ngại thưa lên với Chúa tất cả cảm
nghiệm của mình trong đời sống ơn gọi.
3/ Vậy cơn khủng
hoảng đó như thế nào? – Một đàng ông cố gắng hết lòng phụng sự Chúa, làm theo
lời Chúa, sống tốt lành, ngay chính nhưng đàng khác ông lại thấy chính việc
phục vụ Chúa, làm theo lời Chúa chẳng những không được gì, không thấy đâu là
hạnh phúc, là niềm vui, trái lại, còn chuốc lấy những tủi nhục cay đắng (Gr
15, 11-18). Chính vì thế ông đã dám nói với Chúa điều mà quả thực không ai dám
nói: (Gr 15, 17-18) “Chúa đã dụ dỗ con… vì lời Chúa mà con đây bị sỉ nhục và
chế diễu suốt ngày (Gr 20, 7-9)!
4/ Câu trả lời
của Chúa cho Giêrêmia rất thẳng thắn, ngắn gọn nhưng nói lên tất cả tấm lòng
của Ngài: “Nếu Ta đưa ngươi về mà ngươi chịu trở về thì ngươi sẽ được đứng
trước nhan Ta và nếu từ những điều xấu xa ô nhục mà ngươi rút ra điều cao quí,
thì người sẽ nên như miệng Ta” (Gr 15,19). Nói khác đi, Chúa chỉ xin ông một
điều: hãy hoán cải, hãy quay về với Ngài thì ông sẽ tìm lại được tất cả.
B. Lời kêu gọi hoán cải dành cho các mục tử trong
Tân Ước: thư gửi cho các Hội Thánh trong sách Khải Huyền
1/ Lời kêu gọi
hoán cải đối với hàng tư tế lại vang lên một cách đặc biệt trong Tân Ước, trong
sách Khải Huyền của Gioan. Quả thực, lời kêu gọi hoán cải trong sách Khải Huyền
mang ý nghĩa đặc biệt đối với tất cả chúng ta, phó tế, linh mục, giám mục vì
trước hết đó là lời kêu gọi nhắm đến các mục tử trong Giáo Hội, và hơn
nữa, đòi hỏi hoán cải mang nhiều ý nghĩa khác nhau tùy theo tình trạng cụ
thể, thực tế của mỗi mục tử trong cộng đoàn của mình. Chúng ta thử điểm lại
một số những đòi hỏi hoán cải nêu lên trong thư gửi các Hội Thánh trong sách
Khải Huyền.
2/ Thư gửi Hội
Thánh Êphêsô: “Ta trách ngươi về điều này: ngươi đã để mất tình yêu thuở
ban đầu. Vậy hãy nhớ lại ngươi đã rơi từ đâu xuống…”. Lời kêu gọi hoán cải
ở đây đồng nghĩa với việc tìm lại tình yêu, tìm lại nhiệt tình thuở ban đầu,
không để cho đời sống mục tử của mình bị cùn nhụt vì thời gian hay vì bất cứ
điều gì khác.
3/ Thư gửi Hội
Thánh Smyrna: “Ta biết nỗi gian truân và cảnh nghèo khó của ngươi…
(nhưng) đừng sợ các đau khổ ngươi sắp phải chịu. Hãy trung thành cho đến chết.”
Hoán cải đồng nghĩa với nỗ lực trung thành (persévérance), bất chấp mọi
đau khổ, thử thách xảy đến. Đàng khác, trung thành còn có thể hiểu theo nghĩa
là trung tín (fidélité), nghĩa là sống đúng với sứ mạng của mình, chứ
không phải như người quản lý bất lương mà Chúa Giêsu nói đến trong Tin Mừng (Lc
16). Thay vì là người quản lý các mầu nhiệm của Thiên Chúa, và do đó không
ngừng nỗ lực sống thánh thiện, người mục tử lại trở thành người chạy theo thế
gian và xác thịt, sống cuộc đời hai mặt, lập lờ với những đòi hỏi chính yếu của
đời sống linh mục như đòi hỏi về khiết tịnh, nghèo khó và vâng phục.
4/ Thư gửi Hội
Thánh Laodicea: “Ta biết các việc ngươi làm: ngươi chẳng lạnh và chẳng
nóng. Phải chi ngươi lạnh hay nóng hẳn đi!” Lời kêu gọi nhắm đến các mục tử
mà tâm hồn đã ra nguội lạnh, trái tim ra chai cứng. Cha Thánh Vianney từng than
thở: “Thật khốn cho chúng ta là các cha sở, nếu tâm hồn chúng ta ra chai
cứng.” Và lý do chính khiến đưa đến tình trạng như thế là vì người
mục tử chạy theo tiền bạc, tiện nghi vật chất, đến nỗi không còn ý thức về thân
phận nghèo khốn của mình và càng không biết thế nào là dâng hiến, là cho đi.
5/ Kết luận
:
– Trong sách
Giêrêmia cũng như trong Khải Huyền, Lời Chúa ngỏ với chúng ta, những mục tử của
Chúa, thật như lưỡi gươm sắc bén – vừa ghi khắc những gì tốt đẹp mà các
mục tử đã làm cho đoàn chiên, ngay cả những hy sinh, cố gắng âm thầm. Nhưng
đồng thời xuyên thấu tất cả con người và đời sống chúng ta, không ngại đụng
chạm và phơi trần ngay cả những vết thương đau đớn nhất.
– Nhưng sở dĩ
Chúa ngỏ lời như thế với hàng tư tế, với các mục tử của Người cũng là vì yêu
thương mà thôi. Vì thương mà nhắc nhở, răn đe, khiển trách: “Phần Ta,
mọi kẻ Ta yêu mến thì Ta răn bảo dạy dỗ. Vậy hãy nhiệt thành và hối cải ăn
năn.”
– Nếu Thiên Chúa
đã chọn các mục tử thì phải chăng Ngài chỉ mong chúng ta mang lấy chính tâm
hồn mục tử của Chúa: một trái tim nhiệt thành yêu mến, một cuộc đời hoàn
toàn cho đoàn chiên và vì đoàn chiên, để đoàn chiên được sống và sống dồi dào.
– Chính vì tâm
hồn mục tử đó mà Thiên Chúa không bao giờ thất vọng về chúng ta, ngược
lại, chỉ mong muốn chúng ta quay trở về với Ngài, đặt hy vọng vào Ngài. Ngay cả
khi tâm hồn chúng ta đã ra chai cứng, đã hoàn toàn đóng kín, thì Ngài ở đó, vẫn
kiên nhẫn gõ vào cánh cửa tâm hồn chúng ta. “Này đây Ta đứng trước cửa và
gõ. Ai nghe tiếng Ta và mở cửa thì Ta sẽ vào nhà người ấy và sẽ dùng bữa với
người ấy” (Kh 3,20).
+ Phêrô Nguyễn Văn Nhơn
Giám mục giáo phận Đà Lạt