Bài Giáo Lý Của ĐTC Phan-xi-cô Trong Buổi Tiếp Kiến Chung
Sáng Thứ Tư, 28.06.2017: Niềm Hy Vọng
Ki-tô giáo
Anh chị em thân mến, xin chúc anh chị em một ngày tốt đẹp!
Hôm nay chúng ta sẽ suy tư về niềm hy vọng Ki-tô giáo với tư
cách là sức mạnh của các vị Tử Đạo. Trong Tin Mừng, khi Chúa Giê-su sai các môn
đệ đi, thì Ngài đã không lừa dối các ông với sự lừa gạt về một sự thành công dễ
dàng. Trái lại, Ngài nghiêm khắc cảnh báo các ông rằng, việc công bố Triều Đại
Thiên Chúa luôn luôn mang theo mình những chống đối. Và Ngài cũng sử dụng một
cách diễn tả vô cùng ấn tượng: „Vì danh
Thầy, anh em sẽ bị mọi người thù ghét“
- bị thù ghét (Mt 10,22). Các Ki-tô hữu yêu thương, nhưng họ không luôn
luôn được yêu thương. Ngay từ đầu, Chúa Giê-su đã đặt trước mắt chúng ta thực tại
này: Trong mức độ mạnh mẽ nhiều hay ít, việc tuyên xưng Đức Tin luôn diễn ra trong
một bầu khí thù địch.
Vì thế, các Ki-tô hữu chính là những người nam và những người nữ
„bơi ngược dòng“. Đó là điều bình thường:
vì thế giới bị ghi đậm dấu ấn bởi tội lỗi, và tội lỗi ấy biểu lộ trong nhiều
hình thức khác nhau của sự ích kỷ và bất công, nên người nào đi theo Chúa
Ki-tô, người ấy sẽ luôn đi theo hướng ngược chiều. Không phải vì tinh thần luận
chiến, nhưng vì niềm trung tín đối với lô-gích của Triều Đại Thiên Chúa, tức
lô-gích của niềm hy vọng, và được vận dụng trong một lối sống mà nó đặt nền
móng trên các mối phúc của Chúa Giê-su.
Và mối phúc thứ nhất chính là sự khó nghèo. Khi Chúa Giê-su sai
các môn đệ đi, có vẻ như Ngài đã chú trọng tới việc họ bị „tước đoạt – bị lột quần áo“ hơn là tới việc họ được „chu cấp – được mặc áo quần cho“! Trong thực tế, người Ki-tô hữu nào
không sống khiêm nhượng và khó nghèo, không thanh thoát trước sự giầu sang và
quyền lực, và đặc biệt là thanh thoát khỏi chính mình, thì người ấy sẽ không giống
Chúa Giê-su. Người Ki-tô hữu đi con đường của họ trên thế giới này với cái mà
nó là điều căn bản đối với con đường, nhưng với con tim tràn đầy Tình Yêu. Sự
thất bại thực sự đối với một nam Ki-tô hữu hay đối với một nữ Ki-tô hữu hệ tại ở
chỗ rơi vào cơn cám dỗ của sự trả thù và bạo lực, cũng như báo đáp sự ác bằng sự
ác. Chúa Giê-su nói với chúng ta: „Thầy
sai anh em đi như chiên vào giữa bầy sói“ (Mt 10,16) – đừng nhe răng hăm dọa
ai, đừng mang túi, mang bị, đừng bấu bám vào bất cứ điều gì, và đừng mang theo
vũ khí. Đúng hơn, người Ki-tô hữu phải khôn ngoan, và đôi khi còn phải tinh
ranh nữa. Những điều đó chính là các nhân đức mà chúng được chấp nhận bởi lô-gích
của Tin Mừng. Nhưng không bao giờ là bạo lực. Để thắng vượt sự ác, người ta
không thể sử dụng các phương pháp của sự ác. Sức mạnh duy nhất của người Ki-tô
hữu chính là Tin Mừng.
Trong những thời điểm khó khăn, người ta phải tin rằng, Chúa
Giê-su luôn đi trước chúng ta và không bao giờ thôi đồng hành với các môn đệ. Sự
bách hại không phải là sự đối kháng đối với Tin Mừng, nhưng là thành phần của
công cuộc loan báo Tin Mừng: Nếu như người ta đã bách hại Thầy của chúng ta,
thì rồi chúng ta có dám hy vọng rằng, chúng ta sẽ tránh được điều đó hay không?
Nhưng trong vòng xoáy của các biến cố, người Ki-tô hữu không được đánh mất niềm
hy vọng và nghĩ rằng, họ bị bỏ rơi. Chúa Giê-su đã trấn an các môn đệ khi Ngài
nói với họ: „Đối với anh em cũng vậy,
ngay đến tóc trên đầu anh em, Người cũng đếm cả rồi“ (Mt 10,30). Điều đó có
nghĩa là, không có bất cứ nỗi khổ đau nào của con người, dù là nhỏ bé đến mấy
đi nữa, có thể bị che giấu trước cặp mắt của Thiên Chúa.
Thiên Chúa thấy, và tất nhiên, Ngài bảo vệ; và Ngài sẽ ban tặng
ơn cứu độ của Ngài. Vì ở giữa chúng ta luôn có một Đấng mạnh mẽ hơn sự ác, mạnh
mẽ hơn bất cứ liên minh tội ác và bất cứ thế lực đen tối nào, mạnh mẽ hơn tất cả
những kẻ kiếm được lợi nhuận từ những con người tuyệt vọng, mạnh mẽ hơn tất cả
những kẻ áp bức người khác với sự cao ngạo… Một Đấng đã luôn nghe thấy tiếng
kêu của máu Abel mà nó thét lên từ mặt đất. Vì thế, các Ki-tô hữu phải đứng về
„phía bên kia“ của thế giới, phải đứng
về phía mà Thiên Chúa đã chọn: không phải kẻ bách hại, nhưng là người bị bách hại;
không phải kẻ cao ngạo, nhưng là những con người dịu hiền; không phải những kẻ
khoe khoang, nhưng là những người được khuất phục bởi chân lý; không phải những
kẻ dối gian, nhưng là những con người chân thực.
Niềm trung tín với phong cách ấy của Chúa Giê-su, Đấng chính là
phong cách của niềm hy vọng, cho tới chết, đã được mô tả bởi những Ki-tô hữu
tiên khởi với một danh xưng tuyệt vời: „Tử Đạo“. Điều đó có nghĩa là „Chứng
Tá“. Có nhiều khả năng khác được giới thiệu bởi một bảng danh mục các từ
ngữ: Người ta có thể gọi là anh hùng, sự quên mình, hay hy sinh bản thân. Nhưng
các Ki-tô hữu tiên khởi đã mô tả nó với một danh xưng mà nó toát lên Tông Đồ
tính. Các vị Tử Đạo không sống cho chính mình, họ không chiến đấu để bảo vệ những
ý tưởng riêng, và họ nhận lấy cái chết về cho mình chỉ vì niềm trung tín với
Tin Mừng.
Tử Đạo cũng không phải là ý tưởng cao nhất của đời sống Ki-tô
giáo, vì Đức Mến còn đứng trên cả sự Tử Đạo: Đức Mến đối với Thiên Chúa và Đức
Ái đối với tha nhân. Thánh Phao-lô Tông Đồ đã nói rất tuyệt vời về điều đó
trong bài ca Bác Ái: „Giả như tôi có đem
hết gia tài cơ nghiệp mà bố thí, hay nộp cả thân xác tôi để chịu thiêu đốt, mà
không có Đức Mến, thì cũng chẳng ích gì cho tôi“ (2Cor 13,3). Các Ki-tô hữu
ghê tởm trước quan điểm cho rằng, những kẻ tự sát có thể được mô tả là „những vị Tử Đạo“: trong cách thức kết liễu
cuộc đời mình của họ không có bất cứ điều gì mà nó tương hợp với cách hành xử của
con cái Thiên Chúa, dù chỉ là ươm ướm. Đôi khi, nếu chúng ta đọc lịch sử các vị
Tử Đạo, của cả ngày hôm qua lẫn hôm nay – những vị Tử Đạo trong thời đại ngày
nay còn nhiều hơn gấp bội các vị Tử Đạo của thời kỳ đầu -, thì chúng ta sẽ rất
ngạc nhiên trước lòng can đảm mà với nó, các Ngài đã đón nhận về cho mình những
thử thách. Lòng can đảm ấy chính là dấu chỉ của niềm hy vọng lớn lao mà nó đem
lại sinh khí cho các Ngài: niềm hy vọng chắc chắn rằng, không có bất cứ điều gì,
cũng như không có bất cứ ai có thể tách chúng ta ra khỏi Tình Yêu của Thiên
Chúa được ban cho chúng ta trong Chúa Ki-tô (xc. Rm 8,38-39).
Ước gì Thiên Chúa luôn ban sức mạnh cho chúng ta để chúng ta trở
nên các chứng nhân của Ngài. Ước chi Ngài giúp chúng ta biết sống niềm hy vọng
Ki-tô giáo, đặc biệt là trong sự Tử Đạo âm thầm, bằng cách là chúng ta chu toàn
thật tốt những bổn phận hằng ngày của chúng ta, cũng như thực thi các bổn phận
đó với Đức Mến. Xin cám ơn anh chị em.
Quảng trường Thánh Phê-rô
ngày 28 tháng 06 năm 2017
ĐTC Phan-xi-cô
Lm
Đa-minh Thiệu O.Cist – chuyển ngữ