Sứ
Điệp Của ĐTC Cho Ngày Thế giới Cầu Nguyện Cho Ơn Gọi 2023
Sáng
ngày 26/4, Phòng báo chí Toà Thánh đã phổ biến Sứ điệp của Đức Thánh Cha
Phanxicô cho Ngày Thế giới Cầu nguyện cho Ơn gọi 2023, được cử hành vào Chúa nhật
thứ IV Phục Sinh, 30/4 tới đây. Sứ điệp có chủ đề: “Ơn gọi: Ân sủng và Sứ vụ””.
Sứ điệp của Đức Thánh Cha Phanxicô
cho Ngày Thế giới Cầu nguyện cho Ơn
gọi 2023
Ơn gọi: Ân sủng và Sứ vụ
Anh chị
em, các bạn trẻ thân mến!
Đây là
lần thứ 60 chúng ta cử hành Ngày Thế giới Cầu nguyện cho Ơn gọi, được thánh
Phaolô VI thiết lập vào năm 1964, trong Công đồng chung Vatican II. Sáng kiến
quan phòng này tìm cách hỗ trợ mọi thành phần Dân Chúa, cá nhân và cộng đoàn,
đáp lại lời mời gọi và sứ vụ mà Chúa trao phó cho mỗi người trong thế giới ngày
nay, giữa những đau khổ và hy vọng, thách đố và thành tựu.
Năm
nay, tôi mời anh chị em suy tư và cầu nguyện theo chủ đề “Ơn gọi: Ân sủng và Sứ vụ”. Ngày này là một cơ hội quý báu để chúng
ta nhớ lại với sự ngạc nhiên rằng ơn gọi Chúa là ân sủng, hồng ân trọn vẹn,
đồng thời là một sự dấn thân mang Tin Mừng đến cho người khác. Chúng ta được
mời gọi làm chứng cho đức tin, một đức tin liên kết chặt chẽ giữa đời sống ân
sủng, qua các bí tích và sự hiệp thông Giáo hội, với hoạt động tông đồ của
chúng ta trên thế giới. Được Chúa Thánh Thần hướng dẫn, các Kitô hữu được chất
vấn để đáp lại lời mời gọi đi đến những vùng ngoại vi hiện sinh và những bi
kịch của con người, luôn ý thức rằng sứ vụ là công việc của Chúa; chúng ta
không thực hiện một mình, nhưng luôn luôn trong sự hiệp thông Giáo hội, cùng
với anh chị em, và dưới sự hướng dẫn của các mục tử Giáo hội. Bởi vì, điều này
luôn là giấc mơ Thiên Chúa: chúng ta sống với Người trong tình hiệp thông yêu
thương.
“Được
chọn trước cả khi tạo thành vũ trụ”
Tông đồ
Phaolô mở ra trước mắt chúng ta một chân trời kỳ diệu: trong Đức Kitô, Chúa Cha
“đã chọn chúng ta trước cả khi tạo thành vũ trụ, để trước trước thánh nhan
Người, chúng ta trở nên tinh tuyền thánh thiện, nhờ tình thương của Người. Theo
ý muốn và lòng nhân ái của Người, Người đã tiền định cho ta làm nghĩa tử nhờ
Đức Giêsu Kitô” (Ep 1,4-5). Những lời này cho phép chúng ta nhìn
cuộc sống theo nghĩa trọn vẹn nhất: Thiên Chúa đã “cưu mang” chúng ta theo hình
ảnh và giống Người và mong muốn chúng ta trở thành những người con của Người.
Chúng ta được tạo dựng bởi tình yêu, vì tình yêu và với tình yêu, và chúng ta
được tạo dựng để yêu thương.
Nơi
cuộc đời chúng ta, tiếng gọi này được khắc ghi trong sự hiện hữu con người
chúng ta và là bí quyết hạnh phúc nhờ tác động của Thánh Thần theo những cách
thức luôn luôn mới. Tiếng gọi soi sáng tâm trí, củng cố ý chí chúng ta, khiến
chúng ta kinh ngạc và làm con tim chúng ta bừng cháy. Đôi khi, Thánh Thần đến
với chúng ta theo những cách hoàn toàn bất ngờ. Như đối với tôi, vào
ngày 21/9/1953, khi đang trên đường đến dự lễ kỷ niệm hàng năm của trường,
tôi được thôi thúc đến nhà thờ xưng tội. Ngày hôm đó đã thay đổi cuộc đời tôi
và để lại dấu ấn đến tận bây giờ. Lời mời gọi tự hiến của Chúa được thực hiện dần
dần theo một con đường: trong cuộc gặp gỡ của chúng ta, với những hoàn cảnh
nghèo khó, trong những lúc cầu nguyện, khi chúng ta thấy một chứng tá rõ ràng
về Tin Mừng, hoặc đọc một điều gì đó mở mang tâm trí chúng ta. Khi chúng ta
nghe lời Chúa và cảm thấy lời Chúa nói trực tiếp với chúng ta, trong lời khuyên
của anh chị em, trong những lúc ốm đau hay buồn phiền… Trong mọi cách kêu gọi
chúng ta, Chúa thể hiện sự sáng tạo vô biên.
Sáng
kiến và ân ban Chúa chờ chúng ta đáp lời. Ơn gọi là “sự đan xen giữa sự chọn
gọi của Thiên Chúa và sự tự do của con người”,[1]
một tương quan năng động và thú vị giữa Thiên Chúa và tâm hồn con người. Hồng
ân ơn gọi giống như một hạt giống thiêng liêng nảy mầm trong mảnh đất cuộc sống
của chúng ta, mở lòng chúng ta ra với Thiên Chúa và với tha nhân, để chúng ta
có thể chia sẻ với họ kho tàng mà chính chúng ta đã tìm được. Trong ơn gọi,
điều cơ bản là: Thiên Chúa gọi chúng ta trong tình yêu và chúng ta, với lòng
biết ơn, đáp lại Người trong tình yêu. Chúng ta nhận ra rằng chúng ta là những
người con được cùng một Cha yêu thương, và chúng ta coi nhau như anh chị em.
Khi đã “thấy” rõ điều này, thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu thốt lên: “Cuối cùng tôi
đã tìm thấy ơn gọi của tôi: ơn gọi của tôi là tình yêu. Thật vậy, tôi đã tìm
được vị trí của mình trong Giáo hội… Trong lòng Mẹ Giáo hội, tôi sẽ là tình
yêu”.[2]
“Tôi là
một sứ vụ trên mặt đất này”
Chúng
ta đã nói, lời kêu gọi của Thiên Chúa bao gồm việc “sai đi”. Không có ơn gọi
nào nếu không có sứ vụ. Không có hạnh phúc và sự tự nhận thức đầy đủ trừ khi
chúng ta mang đến cho người khác cuộc sống mới mà chúng ta đã tìm thấy. Tiếng
gọi yêu thương của Thiên Chúa là một kinh nghiệm không cho phép chúng ta im
lặng. Thánh Phaolô nói: “Khốn thân tôi nếu tôi không rao giảng Tin Mừng!” (1Cr 9,16).
Và Thư thứ Nhất của Thánh Gioan bắt đầu bằng những lời: “Điều chúng tôi đã nghe
và thấy, đã chiêm ngưỡng và đã chạm đến – Lời nhập thể –chúng tôi loan báo cho
cả anh em, để niềm vui của chúng ta được nên trọn vẹn” (1,1-4).
Cách
đây 5 năm, trong Tông huấn Gaudete et Exsultate, tôi đã nói với tất
cả những ai đã được rửa tội rằng: “Anh chị em cần xem toàn bộ đời mình như một
sứ vụ” (Số 23). Vâng, bởi vì mỗi người chúng ta đều có thể nói: “Tôi là một sứ
vụ trên trái đất này; đó là lý do tại sao tôi có mặt ở đây trên thế giới này” (Evangelii
Gaudium, 273).
Là Kitô
hữu, sứ vụ chung của chúng ta là sống niềm vui ở những nơi chúng ta hiện diện,
qua hành động và lời nói, về kinh nghiệm được ở với Chúa Giêsu và các thành
viên trong cộng đoàn Người, đó là Giáo hội. Sứ vụ đó được thể hiện trong các
hoạt động thương xót, trong một lối sống chào đón và nhẹ nhàng phản ánh sự gần
gũi, cảm thương và dịu dàng, trái ngược với nền hóa lãng phí và thờ ơ. Trở
thành người thân cận, như người Samari nhân hậu (Lc 10,25-37), giúp
chúng ta hiểu được “cốt lõi” ơn gọi Kitô: noi gương Chúa Giêsu Kitô, Đấng đến
để phục vụ chứ không phải để được phục vụ (Mc 10,45).
Hoạt
động sứ vụ này không phát sinh đơn giản từ khả năng, kế hoạch và dự án của
chính chúng ta, cũng không phải từ ý chí tuyệt đối hay nỗ lực thực hành các
nhân đức; đó là kết quả của một trải nghiệm sâu xa với Chúa Giêsu. Chỉ như vậy,
chúng ta mới có thể làm chứng cho một Con Người, một Cuộc Sống, và như vậy mới
trở thành “tông đồ”. Chỉ khi đó, chúng ta mới có thể tự coi mình như “được đóng
ấn, thậm chí được in nhãn, bởi sứ vụ mang ánh sáng, phúc lành, tạo sức sống,
nâng dưỡng, chữa lành và giải thoát” (Evangelii Gaudium, 273).
Hình ảnh
Tin Mừng của kinh nghiệm này là hai môn đệ Emmau. Sau cuộc gặp gỡ với Chúa
Giêsu phục sinh, các ông nói với nhau: “Dọc đường, khi Người nói chuyện và giải
thích Kinh Thánh cho chúng ta, lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao?” (Lc 24,32).
Nơi các môn đệ đó, chúng ta có thể thấy “tâm hồn bừng cháy, đôi chân luôn
chuyển động”.[3]
Đây cũng là hy vọng của tôi cho Ngày Giới trẻ Thế giới sắp tới ở Lisbon, mà tôi
vui mừng chờ đợi, với khẩu hiệu: “Đức Maria trỗi dậy và vội vã lên đường (Lc 1,39).
Cầu mong mọi người nam nữ cảm thấy được mời gọi đứng dậy và vội vã lên đường,
với trái tim bừng cháy.
Được
kêu gọi và quy tụ cùng nhau
Thánh
sử Marcô thuật lại khi gọi 12 môn đệ, Chúa Giêsu gọi tên từng người một. Người
chỉ định các ông ở với Người và được sai đi loan báo Tin Mừng, chữa lành bệnh
tật và trừ quỷ (Mc 3,13-15). Do đó, Chúa đã đặt nền móng cho cộng
đoàn mới của Người. Nhóm Mười Hai là những người thuộc các tầng lớp xã hội và
ngành nghề khác nhau; không ai trong số họ là người thuộc thành phần quan
trọng. Các Tin Mừng cũng nói về những lần kêu gọi khác, như ơn gọi của 72 môn
đệ được Chúa Giêsu sai đi từng hai người một (Lc 10, 1).
Giáo
hội chính là Ekklesía, từ Hy Lạp nghĩa là tập hợp gồm những
người được kêu gọi, triệu tập để hình thành cộng đoàn các
môn đệ truyền giáo của Chúa Giêsu Kitô dấn thân chia sẻ tình yêu với nhau (Ga 13,34;
15,12) và loan truyền tình yêu đó cho tất cả những người khác, để vương quốc
của Thiên Chúa hiển trị.
Trong
Giáo hội, tất cả chúng ta đều là những người phục vụ, tùy theo sự đa dạng của
ơn gọi, đặc sủng và thừa tác vụ của chúng ta. Ơn gọi chung của chúng ta là hiến
mình trong tình yêu triển nở và được thể hiện cụ thể nơi cuộc sống của các giáo
dân nam nữ, những người tận tụy nuôi dưỡng gia đình như một Giáo hội
nhỏ tại gia và hoạt động như men Tin Mừng để đổi mới các lĩnh vực khác
nhau của xã hội; nơi chứng tá của những người nam nữ thánh hiến, những người
hoàn toàn phó thác cho Thiên Chúa vì ích lợi của anh chị em mình như một dấu
chỉ tiên báo về Nước Thiên Chúa; nơi các thừa tác được thụ phong –
phó tế, linh mục và giám mục – được đặt để phục vụ việc rao giảng, cầu nguyện
và cổ võ sự hiệp thông của Dân thánh Thiên Chúa. Chỉ trong tương quan với những
ơn gọi khác, bất kỳ ơn gọi cụ thể nào trong Giáo hội mới bộc lộ đầy đủ bản chất
đích thực và sự phong phú của nó. Nhìn dưới ánh sáng này, Giáo hội là một “bản
giao hưởng” ơn gọi, với mọi ơn gọi khác biệt nhưng hiệp nhất, hài hòa và liên
kết với nhau trong việc “ra đi” để chiếu tỏa khắp thế giới sự sống mới của
vương quốc Thiên Chúa.
Ân sủng
và sứ vụ: hồng ân và nhiệm vụ
Anh chị
em thân mến, ơn gọi là một hồng ân và một nhiệm vụ, một nguồn sống mới và niềm
vui đích thực. Ước mong các sáng kiến cầu nguyện và hoạt động liên quan đến
Ngày này củng cố ý thức về ơn gọi trong các gia đình, các cộng đoàn giáo xứ,
các cộng đoàn đời sống thánh hiến, các hiệp hội và phong trào Giáo hội. Xin
Thần Khí của Chúa phục sinh xua tan sự thờ ơ của chúng ta và ban cho chúng ta
những món quà của sự cảm thông và đồng cảm, để sống mỗi ngày như những người
được tái sinh với tư cách là con cái của Thiên Chúa là tình yêu (1 Ga 4,16)
và đến lượt mình, trao ban tình yêu đó cho người khác. Mang sự sống đến mọi
nơi, nhất là những nơi bị loại trừ và bóc lột, nghèo đói và chết chóc, để nới
rộng những không gian yêu thương,[4]
để Thiên Chúa ngự trị trọn vẹn hơn trên thế giới này.
Ước
mong lời nguyện của Thánh Phaolô VI cho Ngày Thế giới Ơn gọi lần đầu tiên,
ngày 11/4/1964, đồng hành với chúng ta trên hành trình của chúng ta:
“Lạy
Chúa Giêsu, Mục Tử thần linh chăn dắt các linh hồn, Đấng đã gọi các tông đồ để
làm cho các ông thành những ngư phủ lưới người, xin tiếp tục thu hút đến với
Chúa những tâm hồn nhiệt thành và quảng đại của những người trẻ, để làm cho họ
trở thành những môn đệ và thừa tác viên của Chúa; xin cho họ được chia sẻ niềm
khao khát của Chúa về ơn cứu chuộc tất cả mọi người,… Xin mở ra trước mắt họ
những chân trời trên toàn thế giới… để, qua việc đáp lại lời kêu gọi của Chúa,
họ nối dài sứ vụ của Chúa trên trái đất này, xây dựng Nhiệm thể Chúa là Giáo
hội, và trở thành ‘muối đất’ và ‘ánh sáng thế gian’ (Mt 5,13)”.
Xin Đức
Trinh Nữ Maria đồng hành và bảo vệ anh chị em. Với phép lành của tôi.
Roma,
Gioan Lateranô, ngày 30 tháng 4 năm 2023, Chúa nhật IV Phục Sinh.
[1] Văn kiện chung kết Thượng
hội đồng Giám mục thường kỳ lần thứ 15 (2018), Người trẻ, đức tin và biện
phân ơn gọi, n.78.
[2] Manuscrit B,
écrit durant sa dernière retraite (septembre 1896): Oeuvres completes,
[3] x. Sứ điệp Ngày Thế giới
Truyền giáo lần thứ 97 (6-01-2023).
[4] “Dilatentur
spatia caritatis”: Saint Augustin, Sermon 69: PL 5,
440.441.