Hành trình 7 đã trình bày
một khung cảnh với diễn tiến việc tiên báo, sự hiểu lầm và huấn dụ cho các môn
đệ. Sách Tin Mừng mô tả họ là những
người không hiểu rõ vai trò của Đức Giê-su.
Bạn đã thấy Phê-rô hiểu lầm khi ông cố can gián Đức Giê-su (8:32b), các
môn đệ lo tranh giành xem ai quan trọng hơn ai (9:34) và hành vi điên khùng của
anh em Gia-cô-bê với Gio-an (10:35).
Đức Giê-su dạy dỗ các môn đệ (9:35) và anh em Gia-cô-bê với Gio-an
(10:42-46) bằng lời lẽ rõ ràng. Tuy
nhiên cần giải thích thêm về lời dạy của Đức Giê-su dành cho Phê-rô.
Trước khi
có hiểu lầm, chính Phê-rô đã tuyên xưng:
“Thầy là Đấng Ki-tô!” (8:29).
Thế mà lúc này Đức Giê-su lại có những lời nặng nề với Phê-rô: “Xa-tan!
Lui lại đàng sau Thầy!” (8:33).
Thoạt đầu bạn có thể lấy làm lạ tại sao Đức Giê-su lại bực mình đến như
thế. Thực ra Phê-rô chỉ xin Đức Giê-su
đừng lên Giê-ru-sa-lem, nơi Ngài tiên báo chịu đau khổ và chịu chết. Những lời của Phê-rô rõ ràng là những lời
của một người bạn van xin bạn mình đang đối diện với cái chết.
Tuy nhiên
Mác-cô có ý khác. Ông không cho chúng
ta một hình ảnh về Phê-rô là người bạn đang lo lắng cho Chúa, nhưng là một
người đang hiểu lầm sứ mạng của Chúa.
Đúng như lời tuyên xưng của Phê-rô trong 8:29, Đấng Mê-si-a là vị cứu
thế sẽ phải chịu đau khổ và chịu chết.
Đức Giê-su trách mắng ông Phê-rô vì ông xin Ngài hãy là đấng cứu thế
khác chứ không phải đấng cứu thế như vậy, cho nên ông đang cám dỗ Đức
Giê-su (giống như Xa-tan đã cám dỗ Ngài trong 1:12) đưng tiếp tục sứ mạng ấy
nữa.
Mác-cô
cũng trình bày sứ mạng của Đức Giê-su và sự hiểu lầm của các môn đệ qua hai câu
truyện về sự mù quáng. Trong Hành trình
này, các bạn sẽ suy nghĩ về hai câu truyện ấy.
Hãy đọc Mác-cô 8:22-26.
Trong câu truyện về người mù tại Bết-xai-đa, người ta thấy
những điểm sau đây:
·
Dân chúng đem anh mù đến với
Đức Giê-su và xin Ngài chạm tới anh ta.
·
Đức Giê-su đem anh ta ra ngoài
và lấy nước bọt bôi vào mắt anh ta.
·
Anh mù kêu là nhìn không rõ
(“Tôi thấy người ta, trông họ như cây cối đi đi lại lại! [8:24]).
·
Đức Giê-su lại đặt tay trên
người ấy và anh ta nhìn thấy mọi sự rõ ràng.
Nếu
coi câu truyện này như là một lời mở đầu cho ba trình thuật về sự tiên báo,
hiểu lầm và huấn dụ, thì bạn có thể tìm ra những móc nối nào giữa câu truyện
người mù thành Bết-xai-đa với sự hiểu lầm của các môn đệ?
Dưới đây bạn hãy tóm tắt những điểm móc nối giữa hai sự
kiện: người mù và sự hiểu lầm của các
môn đệ.
............................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................
Có thể Mác-cô so sánh người mù tại Bết-xai-đa với các môn
đệ? Có lẽ Mác-cô nói rằng đức tin của
các môn đệ còn vẩn đục. Khi nào họ mới
thực sự nhìn rõ? Đối với Mác-cô, các
môn đệ sẽ thấy rõ khi họ hiểu được huấn dụ của Đức Giê-su về phục vụ và đau
khổ. Họ sẽ hiểu rõ khi nào ý thức được
quyền năng lớn lao của thập giá.
Bạn hãy để
ý tới cách di động rất tế nhị của Tin Mừng Mác-cô. Người mù Bết-xai-đa di chuyển từ sự mù lòa (không nhìn
thấy) tới độ nhìn thấy (mặc dù không rõ) rồi tới nhìn thấu (thấy
mọi sự rõ ràng). Các môn đệ cũng di chuyển
trong việc hiểu biết về Đức Giê-su: từ
mù quáng tới nhìn ra rồi đến thấu hiểu.
Bây giờ bạn hãy đọc câu truyện thứ nhì về sự mù lòa: Mác-cô 10:46-52.
............................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................
............................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................
Trong câu truyện anh Bác-ti-mê, những điều sau đây đã xảy
ra:
·
Một người hành khất mù kêu
xin: “Lạy ông Giê-su, Con vua Đa-vít,
xin dủ lòng thương tôi!”
·
Người ta bảo anh mù im đi,
nhưng anh ta càng la to hơn.
·
Đức Giê-su gọi anh mù tới.
·
Bác-ti-mê liệng áo choàng đi
và nhảy xổ về phía Đức Giê-su.
·
Sau khi nghe hỏi anh muốn gì,
anh mù xin được nhìn thấy (“Thưa Thầy, xin cho tôi nhìn thấy được” [10:51]).
·
Đức Giê-su bảo anh đức tin của
anh đã chữa lành anh.
·
Người mù được nhìn thấy.
·
Anh ta theo Đức Giê-su “trên con
đường Người đi” (10:52).
Bạn hãy xét hành động của anh mù Bác-ti-mê: Anh kêu cứu, anh muốn nhìn thấy. Anh liệng áo choàng đi, nhẩy lên khi được
Chúa gọi và anh theo Ngài lên đường.
Nhưng Bác-ti-mê đang cùng với Chúa đi về đâu? Câu trả lời gặp trong 11:1:
“Khi Đức Giê-su và các môn đệ đến gần thành Giê-ru-sa-lem, gần làng
Bết-pha-ghê và Bê-ta-ni-a, bên triền núi Ô-liu...” Bác-ti-mê đang đi lên Giê-ru-sa-lem. Mà những gì sắp xảy ra tại Giê-ru-sa-lem đó là Đức Giê-su sẽ chịu
đau khổ và chịu chết. Giê-ru-sa-lem trở
thành nơi người ta sẽ thấy rõ ràng Đức Giê-su là ai.
Những hành động trong hai câu truyện này song song với
nhau. Cũng như người mù tại Bết-xai-đa,
Bác-ti-mê di chuyển từ sự mù lòa tới nhìn thấy rồi nhìn thấu. Sự nhìn thấu của anh chính là lòng tin vào
Đức Giê-su. Chính lòng tin này đã giúp
Bác-ti-mê mạnh dạn theo Chúa lên đường chịu đau khổ và phục vụ – con đường mà
Mác-cô đã trình bày trong ba huấn dụ của Đức Giê-su xảy ra giữa hai câu truyện
người mù.
Suy nghĩ hai câu truyện về sự mù lòa và khuôn mẫu tiên
báo, hiểu lầm và huấn dụ giúp chúng ta có cái nhìn phong phú về Đức Giê-su theo
Tin Mừng Mác-cô. Nếu bạn áp dụng phương
pháp bắt chước và muốn trở nên một môn đệ của Đức Ki-tô, thì bạn cũng phải theo
con đường từ sự mù quáng tới nhìn thấy và thấu hiểu. Sự thấu hiểu bạn đạt được cũng giống như sự thấu hiểu của
Bác-ti-mê và các môn đệ: Bạn phải theo
Chúa lên đường phục vụ và chịu đau khổ.
Học hỏi những trình thuật này cũng giúp chúng ta hiểu rõ
về những câu truyện chữa lành theo Mác-cô.
Mỗi câu truyện có những mức độ rõ ràng khác nhau để giúp chúng ta di
chuyển từ ý nghĩa theo văn tự mà tiến đến ý nghĩa thần học sâu xa hơn. Khi bạn chuyển từ mức độ này tới mức độ
khác, sự hiểu biết của bạn sẽ sâu sắc hơn.
- Trình độ thứ
nhất là những lời hiểu theo nghĩa đen trong hai câu truyện chữa lành người
mù. Nói một cách đơn giản, Đức Giê-su
chữa lành hai người.
- Trình độ thứ
hai là Mác-cô nói với cộng đoàn của ngài.
Có lẽ họ là những người đang cần có một cái nhìn thấu suốt về vấn đề
phục vụ và chịu đau khổ. Hãy nhớ là
trong thời Mác-cô sống, các Ki-tô hữu chịu đau khổ và bị bách hại. Mác-cô có thể xin cộng đoàn của ngài hãy suy
nghĩ về sự đau khổ Đức Giê-su đã chịu và làm sao để cho đau khổ trở nên một dấu
hiệu đích thực nói lên môn đệ tính của họ.
- Trong trình
độ thứ ba Mác-cô hỏi bạn (độc giả) có hiểu làm môn đệ nghĩa là gì
không. Nếu bạn đang theo dõi câu truyện
này, thì đến lượt bạn cũng phải ý thức rằng bạn đang được mời gọi phục vụ và
chịu đau khổ.
Thường thường khi tôi hướng dẫn Hành trình này, người ta
hay hỏi tôi câu này: Thế ở đây Mác-cô
có ý nói về sự đau khổ hiểu theo nghĩa đen không? Tôi trả lời “Có!” Trong
thời Mác-cô, đau khổ hiểu theo nghĩa đen đã xảy ra cho cộng đoàn ngài.
Câu trả lời có đưa đến một câu hỏi khác: Làm sao chúng ta có thể chấp nhận đau khổ
hiểu theo nghĩa đen được, vì chẳng có ai trong chúng ta được bảo phải chết vì
đức tin? Trả lời cho câu hỏi thứ hai
này không thể có ngay được. Tôi đồng ý
rằng có ít người trong chúng ta được bảo phải chết vì đức tin. Nhưng có lẽ chúng ta vẫn có thể áp dụng câu
hỏi này vào cuộc sống chúng ta.
Câu hỏi cũng cho chúng ta có dịp nghĩ về việc làm sao
chúng ta lại là nguyên nhân của sự đau khổ thay vì chúng ta làm thế nào
đối diện với cái chết giống như cộng đoàn của Mác-cô. Tôi mang trách nhiệm về đau khổ của thế giới do thái độ thiếu
suy nghĩ của tôi về thế giới. Tôi
cố ý muốn nhấn mạnh sự thiếu suy nghĩ ở đây. Tôi tin rằng chính tôi cũng thường thiếu suy nghĩ về thái độ của
mình chẳng lo lắng gì cho nhân loại.
Hành động của tôi thường cho thấy mình chưa cố gắng phục vụ những người
bị ruồng bỏ trong cộng đồng. Tôi thường im lặng khi phải đối diện với bất công
và cũng để cho sự “hưởng thụ” lôi cuốn dẫn mình đến tham lam.
Bạn cũng có thể suy nghĩ thêm về câu hỏi này. Ngày nay đau khổ thực là rõ rệt nơi nhiều
người: các gia đình phải vật lộn hằng
ngày với những vấn đề như ly dị, nghèo đói, không nhà cửa, đổ vỡ và xáo
trộn; những người cứ phải chịu thành
kiến bất công; những người đang đau khổ
vì lo lắng, buồn phiền và sợ hãi.
Mác-cô kêu gọi chúng ta hãy suy nghĩ về đau khổ của mỗi cá nhân mình,
đau khổ của thế giới, và quan trọng nhất đó là chúng ta phải muốn thay đổi cuộc
sống của chúng ta nếu cuộc sống này là nguyên nhân gây đau khổ cho người khác.
Trong Hành trình 8, bạn đã khám phá những điều sau đây:
·
Việc tuyên xưng của Phê-rô
trong 8:29 là đúng, nhưng cần được làm sáng tỏ thêm. Đức Giê-su là Đấng Ki-tô phải chịu đau khổ và chịu chết. Đây chính là điểm Phê-rô hiểu lầm.
·
Câu truyện người mù tại
Bết-xai-đa là biểu tượng cho việc các môn đệ hiểu biết về Đức Giê-su.
·
Câu truyện Bác-ti-mê củng cố
thêm việc hiểu rõ môn đệ tính đích thực chỉ có khi nào lên đường tới
Giê-ru-sa-lem và tới thập giá.
·
Tất cả chúng ta phải di chuyển
từ sự mù lòa tới nhìn thấy và thấu rõ.
Harrington, Wilfred.
Mark. New Testament
Message, Vol. 4.
Wilmington, Del.:
Michael Glazier, Inc., 1979.