GIẢI VIẾT VĂN ĐƯỜNG TRƯỜNG 2014
BẢN TIN 04
Thưa quý độc giả và quý tác giả,
Chúng tôi xin tiếp tục giới thiệu 7 truyện dự thi mới. Xin
mời quý độc giả cùng theo dõi, đánh giá và tham gia bình chọn qua hai câu hỏi:
1. Theo bạn, truyện nào xứng đáng đạt giải nhất? 2. Có bao nhiêu người cùng ý
kiến như bạn? Ba độc giả đáp đúng nhất sẽ được tặng quà lưu niệm đồng thời được
hỗ trợ tiền xe về dự họp mặt trao giải và hành hương “dấu chân Hàn Mạc Tử”.
Quý độc giả có thể gửi phiếu bình chọn ngay sau từng đợt bài được
giới thiệu. Khi đọc các truyện ở các đợt tiếp theo, nếu thay đổi ý kiến, có thể
gửi phiếu bình chọn mới. Chúng tôi sẽ tính theo phiếu gởi sau cùng của mỗi
người.
Ước mong quý độc giả khắp nơi tích cực vận động để có thêm
nhiều tác giả hưởng ứng và tiếp tục tham gia cuộc thi.
Xin mời xem Bản Thể
Lệ Giải Viết Văn Đường Trường đính kèm cuối bản tin này.
Nhân đây Ban Tổ chức xin thông báo: Để tạo điều kiện cho các
tác giả có thời gian hoàn thiện bản thảo dự thi, thời hạn nhận bài của giải
2014 được gia hạn kéo dài thêm một tháng, hạn cuối nhận bài đến hết ngày
31-3-2014.
Xin trân trọng giới thiệu 7 tác phẩm dự thi mới được chọn qua
vòng sơ tuyển. Một số bài không lọt qua vòng loại do chưa phải là truyện ngắn
(chỉ mang dạng chia sẻ tâm tình, tùy bút hoặc kể chuyện), do kết cấu lủng củng,
chưa thống nhất ý tưởng, hoặc do lấy lại câu chuyện từ một truyện nào đó (phóng
tác chứ không phải là sáng tác). Nếu quý độc giả phát hiện bài nào chỉ là phóng
tác từ một tác phẩm khác đã công bố, xin vui lòng cho Ban Tổ chức được biết.
Xin chân thành cám ơn các trang truyền thông Công giáo đã và
đang hỗ trợ truyền bá chương trình này, cám ơn quý tác giả đã gửi bài tham gia
và cám ơn quý độc giả đang quan tâm theo dõi cuộc thi. Nguyện xin Thiên Chúa
giàu lòng thương xót chúc lành cho tất cả chúng ta.
Qui Nhơn, ngày 5-03-2014
Thay lời Ban Tổ chức
Linh mục TRĂNG THẬP TỰ
BÀI DỰ THI
Mã số: 14-016
(Hay câu chuyện của tôi và Baby
Blue.)
1. Ấu thơ trong chúng
tôi là…
B. là hàng xóm của tôi. Chẳng biết từ khi nào tôi và cậu ấy đã làm
thân với nhau? Chỉ biết từ khi có trí nhớ và biết nói bi bô thì tôi đã chơi với
cậu bạn này rồi. Cũng bởi hai nhà cách nhau bức tường hoa giấy hồng hồng, nghĩa
là láng giềng, láng tỏi của nhau, nên từ thưở bé thơ, cả tôi và B. đã như là
một đôi bạn. Một tình bạn rất sao nhỉ? Rất ư là sáng trong và trẻ nít, rồi cứ
lớn dần nên theo năm tháng, bên cạnh nhau như thế! Chân thành, vui vẻ và tin
tưởng nhau nhiều.
Hai đứa chúng tôi như hình với bóng của nhau. Dường như đi đâu cũng
có đôi, có cặp. Tôi bám theo B. như sam và anh cũng không chịu đi một mình, nếu
tôi vắng. Điều kì diệu nào đó gắn kết chúng tôi lại với nhau như thế?! Cả hai
đều chưa từng thấy mình là kẻ gây phiền hà cho người kia, và ngược lại.
Tôi học chung trường, chung lớp, cả ngồi chung bàn với B. từ những
ngày đầu tiên đi học. Tại hai bà mẹ cạnh nhà nhau, chắc cùng đưa con tới trường,
thôi thì cho hai đứa nhỏ gần nhau, có nhỏ - to gì thì cũng dễ bảo ban nhau, dễ
kiểm soát tụi trẻ hơn. Có lẽ thế mà, B. đã trở thành tri kỷ từ trước đó, rất
lâu rồi, và mãi tới mai này đây.
Là những buổi sớm lọ mọ dậy đi học. Tôi có cái tính nề mề và hay
trễ nải. Còn B. thì có vè là “người lớn” và “dừ” hơn tôi nhiều. Đồng hồ điểm
đúng 6h40 là y như rằng, ngoài cổng, sẽ có tiếng gọi với vào bảo: “Này P., có
mau lên không? Muộn học mất rồi nàyyyyyyyy!” Rồi tôi tất tưởi chạy mau ra cổng,
chào đón người bạn, không quên cười một nụ cười thật tươi tắn. Chào ngày mới
đáng yêu! Chào cậu, bạn thân yêu dấu!
Má xin cho tôi học thêm lớp đàn nhạc tại nhà sơ Yến, B. biết, cũng
về thuyết phục mẹ cho cả hai đứa cùng đi học. Thế là lại chung chạ nhau một lớp
học thêm nữa. Hồi ấy, niềm say mê mãnh liệt với những phím đàn, khuông nhạc và
lời ca, cả hai hăng hái học hành. Đơn giản là với niềm vui nho nhỏ là biết chơi
một bản đàn cho ba mẹ nghe, có thể hát tặng người mình quý mến một bài hát. Và
với B., cậu bảo, muốn chơi đàn hay, để có thể một ngày nào đó không xa, cậu có
thể đệm đàn cho Ca đoàn giáo xứ nhà mình cùng hát. Và muốn tôi là người bắt
nhịp. Rất có thể lắm chứ! Hãy cứ giữ
những niềm ước mơ tường như là giản dị ấy thôi, để bạn có đủ động lực và tự tin
mà thực hiện điều ấy, một chút mỗi ngày, kiên trì với hoài bão của mình, rồi
cũng sẽ thành hiện thực mà thôi. Phải đến năm 17 tuổi, B. đã có thể trở
thành một nhạc công, có thể chơi những bản nhạc cho thánh lễ. Cậu vui sướng và
hào hứng với sở thích đó! Tôi cũng ủng hộ B. bằng cách, mỗi tuần sẽ theo B. tới
nguyện đường tập hát thánh ca vào những buổi tối ngày chẵn.
Chúng tôi rất giống một cặp đôi thân thiết của khu phố phải không
nào? Và cũng công nhận, B. là một chàng trai thực sự dịu dàng. Tôi đã không ít
lần phải tròn măts lên và hỏi B. : “Cậu có chắc là con trai không vậy hả B. ?”
khi mà thấy những hành động có vẻ hơi nữ tính hóa một chút của B. thể hiện ra,
mà tôi tận mắt chứng kiến.
Ví dụ như cậu rất yêu hoa. Nhà cậu ấy lúc nào cũng đầy hoa tươi,
vườn thì chẳng thiếu loại cây xanh nào, đều là do cậu ấy sưu tầm, chăm sóc. B.
bảo: “Người yêu thì không chắc là có, nhưng hoa và cây xanh thì phải luôn có
một khoảng xanh mướt mải, và ngào ngạt hương.” Vâng! Đích thị cậu bạn của tôi
là một tín đồ cực kì yêu môi trường. Khi đã hăng hái trông một loạt những loài
cây khác nhau. Tôi phong cho cậu ấy cái tên nghe rất hay và anh hùng nhé!
“Người-nhân-tạo-những-lá-phổi-xanh.”
Hay như cái cách cậu ta trở tôi bằng xe đạp vào mỗi sáng tới trường
trên cung đường quen thuộc đi đi, về về. Lúc nào B. cũng nhẩn nha đạp thật
chậm, tránh tất cả những ổ gà, ổ vịt trên đường, vừa đạp, vừa luyên thuyên kể
những mẩu chuyện vu vơ với tôi, hoặc cậu sẽ khe khẽ thì thầm hát một bài hát
nào đó, mà tôi cũng không nhớ rõ giai điệu. Tôi chọc B. bằng cách gọi cậu ta
là: “Chị gái yêu quý ơi!”, và điều ấy, khiến cậu ta nổi điên lên, còn tôi thì
nhe nhởn ra mà cười đùa. Đã bảo là B. của tớ vô cùng hiền lành và tốt tính mà.
Hình như B. chưa bao giờ giận tôi quá nửa ngày thì phải?
2.Chuyên gia tâm lý.
Mọi chuyện chỉ thay đổi khi một hôm, tôi cãi nhau to tiếng, nặng
lời với mẹ. Vì những lý do rất chẳng ra đâu, vì tôi nghĩ, ba mẹ cứ mãi chẳng
hiểu cho tôi. Những bất đồng trong quan điểm, tôi không thể giải thích, làm sao
mẹ để mẹ có thẻ đủ tin tưởng là tôi đã trưởng thành và có thể tự do làm những
điều mình mong muốn và yêu thích. Tôi đã òa khóc bất lực, rồi chạy lên tầng
thượng. Bỗng cửa tầng thượng nhà bên bung mở, một mái đầu với những lọn tóc
xoăn nhẹ và gương mặt thanh tú bước ra, là B.. Cậu trèo qua bức tường ngăn cách
không cao lắm, sang bên sân nhà tôi, và ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng và ủi
an, hỏi han: “Cậu có sao không?” Tôi kể về sự vụ cãi nhau với mẹ và những mong
muốn nho nhỏ của mình về một cuộc sống tự do hơn chút. Mệt mỏi và chán trường
dồn nén. Tôi đã nghĩ, mình lên khócc thật to.
- Tại sao cậu không kiên nhẫn ngồi lại với mẹ và giải thích thêm,
để mẹ cậu có thể hiểu thấu những điều cậu mong?
- Không! B. ạ, rốt cuộc bố mẹ tớ chẳng hiểu gì về con gái của họ
hết! Tới buồn và thất vọng nhiều!
- Nhưng cậu định sẽ làm gì bây giờ?”
- Tớ không biết, thật sự tớ không biết B. ạ, lòng tớ đang rối bời…”
B. ngồi lặng yên bên tôi, rồi bình thản nói:
- Bố mẹ nào mà chẳng thương yêu đứa con mình dứt ruột đẻ ra. Chỉ là
chúng ta đã chưa chịu mở lòng ra đủ nhiều để cho ba mẹ hiểu mà thôi. Bất đồng
là điều khó tránh khỏi, nhưng quan trọng là ta biết lắng nghe nhau. Cậu hãy
nhẩn nha, nhẹ nhàng cùng tâm sự với mẹ. Có những nỗi niềm riêng, chúng ta không
thể tự giải quyết nổi. Nhưng chúng ta cần đến ba mẹ, những người sẽ luôn sẵn
sang giúp đỡ chúng ta mọi lúc. Chúng ta có gia đình là để những lúc gặp khó
khăn, bất lực, có người lắng nghe và nâng đỡ. Còn về sự tự do của tuổi trẻ. Tớ
thiết nghĩ, tự do sống không phải là ta sống ở đâu? Mà quan trọng rằng là ta đã
làm được những gì, bằng chính bản thân mình. Đó mới là mục đích của một cuộc
sống tự do thực thụ.
Và buổi tối hôm đó tôi đã kể
chân thành tất cả những ước mong của mình với ba mẹ. Ba mẹ đã bình yên lắng
nghe tôi. Rồi ba mẹ lo lắng nhìn tôi:
- Sao con không nói rành rẽ ra cho ba mẹ được hiểu con hơn? Ba mẹ
rất vui khi con có ý thức sống tự lập, nhưng không đồng nghĩa là ba mẹ sẽ bỏ
mặc, buông thả con khi con yếu đuổi, gặp khó khăn…
Tôi nhìn mẹ, rưng rưng muốn
khóc quá chừng.
Từ sau hôm ấy, B. được thăng
chức, tôi bắt đầu gọi cậu ta với cái giọng đầy thương yêu: “Anh trai yêu quý!”
B. cười, vẻ mãn nguyện khi mà được tôi công nhận đúng với giới tính của mình.
Và phải công nhận rằng, B. là một cậu chàng tâm lý.
Thời gian lao vụt đi, nhanh quá! Chúng tôi cũng đã khôn lớn bao
nhiêu. Chỉ tới một hôm nọ, tôi đã say sưa ngắm B. chơi piano ở nhà thờ xứ,
gương mặt sáng, thanh thoát, vầng trán cao, trong chiếc áo sơ mi màu Baby Blue,
tôi mới nhận ra, chàng trai tri kỷ ấy đã luôn bên tôi trong suốt những năm
tháng qua. Không dưng vành môi tôi dãn nở một nụ cười, rất tươi.
Khi mà tôi may mắn có B. là bạn, dường như chẳng có gì phải lắng lo
cả. Cứ nói hết với B., tất cả những nỗi lòng, tâm trạng và nghe những lời
khuyên chân thành, dạn dĩ từ cậu ấy. Ánh mắt quan tâm dịu àng, ân cân và trìu
mến, ở bên B. tôi có cảm giác rất an nhiên và dễ chịu. Thật lòng, tôi không
biết phải nói lời cám ơn như thế nào với B. cho vừa đủ hết những gì cậu mang
đến cuộc đời tôi. Tươi vui, sống động và lành trong.
3. Sau một lời yêu
Một chiều thu rất đẹp, nắng vàng như mật. B. gọi điện khoa với tôi,
cậu đã tập được bản nhạc “Spring time” của Yiruma, và rất muốn chơi bản nhạc
nhạc hay cực kì ấy cho tôi nghe. B. đàn, những ngón tay như chạy trên phím đàn
đen-trắng, hối hả và say mê lạ kì. Từng phím đàn như căng lên niềm hạnh phúc.
Những nốt nhạc vang lên êm ái, trong veo như những gì đẹp đẽ nhất của tuổi trẻ.
Của tôi và B.
- Cậu chơi tuyệt lắm!
Tôi vỗ vỗ tay sau khi bản nhạc được B. chốt hạ, thật hoàn hảo. B.
nghẹn lời. Không dưng tôi bước đến gần B., vòng tay ôm eo B từ phía sau. Cúi
xuống rất nhẹ. Đặt cằm lên vai B., thì thầm:
- Cậu giỏi quá!
Tôi thì thầm tiếp, giọng như run rẩy đi:
- Tớ yêu cậu mất rồi!
Và trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy B. như lặng đi. Cậu khẽ gỡ nhẹ
tay tôi ra, và nói:
- Cậu đừng nên như thế được không? Đừng yêu tớ. Tớ…không xứng đáng!
Cậu đừng làm tớ khó xử được không?
Rồi B. lặng lẽ rời đi. Bóng cậu mờ dần, mờ dần.
Lúc ấy, tôi cảm giác mọi thứ xung quanh như vụn bể tan tành. Mọi
thứ đã trở nên hoàn toàn vô nghĩa, sau một lời yêu không thành. Hoàng tử chơi
đàn trong tâm trí tôi như hoàn toàn chết yểu. Nước mắt tôi chảy vồn vã và mặn
mòi. Ngoài thềm nắng lá rơi đầy. B. bỏ đi và không hề ngoảnh lại. Và từ hôm ấy,
chúng tôi không còn liên lạc thường xuyên nữa, dù là sát vách. Có lẽ nào, một
sợi dây vô hình nào đó đã ngăn cách chúng tôi. Im lặng đến đáng sợ. Tôi biết,
cả tôi và B. đều không hề mong muốn điều này. Làm sao có thể quay lại những năm
tháng xưa cũ, khi nào chưa từng có một lời yêu nào được bày tỏ, thì có lẽ B. sẽ
còn ở lại với tôi, những ngày này và còn tiếp theo.Chỉ cần chân thành và vui
vẻ, như xưa nhưng cũng thật khó.
4.Những chân thành và
lành trong vẫn còn nguyên đây mà thôi.
Cả hai chúng tôi đã im lặng rất lâu. Tôi thấy thời gian lúc ấy
dường như đình công, trôi chậm chạp. Và tôi ghét kinh khủng điều ấy! Mọi thứ
như chẳng còn tươi vui, sống động nữa. B. tìm cách tránh mặt tôi. Và hai tuần
sau đó, mẹ gõ cửa phòng tôi, bảo, có thư của B. gửi sang. Tôi vội vàng đón lấy
cánh thư mà B. viết, đôi dòng:
“Cậu biết không? Tình bạn có những ý nghĩa thật là kì, à tớ chưa
bao giờ được biết hết. Ví dụ thế này. Có những bí mật của tớ, chỉ bạn thân mới
có quyền biết. Ukm, đúng đấy, tớ có mỗi bạn thân là cậu thôi. Cậu có muốn biết
bí mật ấy không?
Tớ là gay...
Tớ thích cậu, như thích một người em gái yêu dấu. Tớ đã cố yêu cậu
như… nhưng tớ đã không thể. Tớ không muốn đánh lừa cảm giác của chính mình,
cũng không muốn làm cậu tổn thương. Tớ đã từng khủng hoảng và chui vào vỏ bọc.
Nhưng như thế chỉ càng tệ hơn thôi. Chỉ khi gặp cậu, lắng nghe những câu chuyện
của cậu, tớ mới biết mình nên phải làm như thế nào. Cậu là người đầu tiên bên
tớ lâu tới vậy… Và cậu đã lớn lên bên tớ, gắn với tớ biết bao kỉ niệm thân
thương.
Có lẽ nhiều năm về sau này nữa sẽ trôi qua, tớ vẫn sẽ nhớ mãi về
tình bạn của chúng ta. Tớ chưa bao giờ cảm thấy cậu là kẻ phiền hà hay chưa khi
nào thấy hối hận vì có một người bạn như cậu cả. Trong tương lai, tớ sẽ giữ mãi
tình cảm của tụi mình, nhưng nó sẽ từ từ chuyện thành tình anh – em trong Chúa.
Cậu đừng buồn nhiều và an tâm đi nhé! Vì tình yêu có Chúa ở cùng tất cả sẽ đều
đẹp và hạnh phúc. Có thể sau cuộc sống trần gian này, hai ta sẽ yêu nhau mãi
mãi trong tình yêu vĩnh cửu của Chúa Cha đến muôn đời. Tớ luôn chờ cậu, P. à!”
Tôi đã khóc, nước mắt không
thể kìm nén nổi, rơi lã chã. Tôi chạy vội sang nhà B., dù rằng trên người vẫn
mặc nguyên bộ pajama(đồ ngủ). Tôi muốn được gặp cậu bạn thân chí cốt lúc này.
Dù tôi chưa biết mình sẽ phải nói gì với cậu ấy cả hoặc là sẽ ngồi lặng bên B.
mà khóc cũng được, chắc sẽ thanh thản nhiều.
Nhưng rốt cuộc, cửa phòng B. bị khóa. Bác Huy bảo, B. xin phép ra
ngoài đi đâu đó mất rồi. Tôi lễ phép chào bác, rồi lủi thủi đi về. Thật lòng,
tôi rất muốn gặp B. như để làm sáng rõ mọi chuyện, muốn tất cả mọi thứ được
quay về với nhịp độ cũ, như cái ngày chúng tôi còn là bạn bè tri kỉ của nhau,
hồi chưa có một lời yêu nào xuất hiện.
Bất chợt, tôi nhớ ra góc nhỏ ngày trước tôi và B. hay kéo nhau tới.
Là vòm cây sa kê lá xanh mướt mải, bung xòe trong một góc vườn của công viên
mini của nhà xứ.
5. Có nên cần đôi cánh?
Nắng thu vàng rộm, lấp lánh trên đường. Gió dịu dàng. Tôi nghe
thoang thoảng đâu đó tiếng ghi-ta vang vọng. Và tôi lao đi như bay. Để gió hong
khô những giọt nước mắt còn sót lại trên khóe mi.
Trước mặt tôi vẫn là B. hiền lành với nụ cười răng khểnh. Cậu đang
ôm đàn, dựa lưng vào tường và hát. Tôi mìm cười và dang tay về phía cậu:
“You are my best gay friend.” ( Cậu là cậu ban gay tốt nhất của tớ)
B. cười, nụ cười quen thuộc trên môi, cậu bảo tôi ngồi xuống đây
này, cùng tớ chơi lại bản nhạc “Captivate us” (Xin hãy quyến rũ con). B. gảy
đàn, tôi cất tiếng hát:
“Your face is beautiful
And Your eyes are like the stars
Your gentle hands have healing
There inside the scars
Your loving arms they draw me near
And Your smile it brings me peace
Draw me closer oh my Lord
Draw me closer Lord to Thee.”
(Gương mặt Chúa xinh tươi,
và đôi mắt ngài như những vì
sao
bàn tay dịu hiền chúa chữa
lành
ngay cả trong những nỗi sợ hãi.
đôi bàn tay yêu thương Chúa kéo con về,
và nụ cười Ngài làm con bình an
xin hãy kéo con gần Chúa
hơn)
Chắc có lẽ Ngài ở trên cao sẽ thấu suốt thứ tình cảm lành trong,
giản dị mà chúng con dành cho nhau. Đơn giản là tình bạn. Hay như ai đó nói một
cách mỹ miều khác là: “Tình bạn là tình yêu không có đôi cánh để bay lên.”
Phải, chúng ta đã được gặp biết nhau trong cuộc đời này đã là một
đều kì diệu. Là món quà Người ưu ái ban tặng riêng ta. Là một cậu bạn thân
chẳng hạn.
Như tôi và B. đã là một cặp BFF (best friend forever).
Mã số: 14-017
”Chúa ơi con phải làm gì đây? Con phải làm gi đây?” Đó là câu hỏi
mà chị đang lẩm bẩm trong miệng khi ngồi trước cây thánh giá gỗ treo trên
tường. Ngoài trời tiếng ốn ào của xe cộ, những âm vang của vài quán bar, tiếng
người nói qua lại. Tất cả như đang cố làm nóng lên để xua đi cái lạnh của mùa
đông miền Bắc. Thật vậy người ta thích vui tươi nhưng phải kèm theo một sự chịu
đựng. Từng làn gió lạnh đang đến với những con người nơi đây nhưng không phải
ai cũng sợ lạnh. Với những cặp uyên ương cái lạnh là cơ hội để họ thể hiện sự
quan tâm của mình tới người bạn hơn. Nhưng tình yêu là một cái gì đó mà không
phải ai cũng may mắn sở hữu nó.Trong căn phòng Hồng ngồi một mình suy nghĩ. Nếu
có ai đó nhìn thấy ánh mắt cô lúc này ắt hẳn không khỏi thốt lên:”ánh mắt đẹp
mà buồn quá”. Nơi của sổ tâm hồn ấy có cái gì như là niềm tin, như là chờ đợi
một điều gì và nếu nhìn sâu hơn hình như nơi ấy chứa đựng cả sự tủi hờn, bất
lực. Lúc này chắc chỉ có Thượng Đế mới hiểu được ánh mắt ấy.
Hồng là một cô gái khá xinh trong xứ đạo, gia đình cô lại là người
đạo đức. Đôi vợ chồng sinh hai con nhưng
chẳng may người anh đã chết khi hai tuổi do mắc dịch bệnh sốt ngày đó. Niềm hi vọng của tất cả mọi người
trong gia đình đều dành nơi người con gái. Hồng lớn lên trong tình yêu thương
của cha mẹ và bà con trong xứ đạo. Ngày học cấp ba cô tham gia học lớp đào tạo
giáo lý viên của xứ và về sau cô đã trở nên một người giới thiệu Chúa cho bao
nhiêu em nhỏ trong xứ. Cha xứ nơi Hồng sinh sống đã từng gửi cô đến những giáo
họ xa xôi để dạy giáo lý. Nhiều lúc cô từng nghĩ liệu mình có thể trở thành một
bà sơ chăng? Hồng ôm ấp giấc mơ trở thành một tu sĩ từ ngày ấy. Thế rồi như bao
người khác học xong lớp mười hai cô bước vào giảng đường đại học. Vốn dĩ là người
khá xinh nên cô được nhiều cậu sinh viên vây quanh. Mặc dù vậy Hồng vẫn chưa
muốn yêu hay nói đúng hơn cô vẫn giữ trong mình mơ ước khoác trên mình chiếc áo
dòng của một nữ tu. Cô vẫn cảm thấy hạnh phúc khi nghĩ rằng sau này mình sẽ có
thể là một nữ tu. Hồng đi học xa nhà
nhưng cô vẫn giữ thói quen từ nhỏ là đọc Tin Mừng hằng ngày và đọc kinh tối
sáng ngày thường. Các thánh lễ ngày Chúa nhật và các ngày lễ trọng Hồng chưa
bao giờ bỏ.Thời gian bốn năm đại học đủ để cho Hồng thử sức cho lòng mến Chúa
của mình. Qủa thật tương lai thật khó nói trước. Tưởng đâu ước muốn trở thành
một nữ tu vẫn sống trong Hồng. Thật bất ngờ năm thứ tư đại học Hồng quen biết
một cậu sinh viên cùng trường nhưng khác chuyên ngành với cô. Cả hai người đều
hợp nhau trong cách nói chuyện nên thường trao đổi cho nhau những câu chuyện
bài vở và đôi khi là những câu chuyện tầm phào trong cuộc sống. Dần dần Hồng
quên mất cái ước muốn khoác trên mình chiếc áo của một nữ tu. Ngày ra trường cô
quyết định di làm và vẫn giữ mối quan hệ với cậu sinh viên ngày nào. Sau khi đi
làm được một năm Hồng nghe tin bố ở quê đã mất sau một trận ốm dài mà cô không
hay biết. Sự hiếu thảo của đứa con gái khiến cô không kìm được nỗi đau này. Cô
thương mẹ, cô thương người bố đã hi sinh cả đời cho con gái ăn học. Sau khi bố
ra đi cô đã cố thuyết phục người mẹ lên thành phố sống cùng mình. Ngôi nhà ở
quê nhờ anh em họ hàng trông coi giúp. Sự ra đi của người cha để lại trong Hồng
một cú sốc lớn. Những lúc buồn hay cô đơn cô hay chia sẻ với Nam_cậu sinh viên
mà Hồng quen biết thời sinh viên năm cuối. Dường như trái tim cô được sưởi ấm
lên bởi những lời động viên chân thành qua giọng nói ấm áp của
Từ ngày mất Nam Hồng không chỉ đau khổ vì lo cho con chị, thương mẹ
mà có lẽ cô đau khổ hơn tất cả là sự hắt hủi của gia đình nhà chồng. Bố mẹ chồng
vì quá thương tiếc con trai nên không chấp nhận câu chuyện Hồng bị nhiễm HIV từ
Ngoài trời đã có những hạt mưa phùn rơi. Cái lạnh đã ngấm vào da
thit. Hồng vẫn tiếp tục ngồi trước thánh giá gỗ.Cái lạnh lẽo, trống trải của
căn phòng đủ để cho những kỉ niệm quá khứ dội về.
Ánh mắt cô vẫn chăm chăm nhìn cây thánh giá gỗ. Hồng nhớ tới mơ ước
trở thành một nữ tu ngày xưa, chị nhớ đến các lớp giáo lý mà chị đã từng dạy,
chị nhớ bố và chị nhớ
Mã số: 14-019
Phải… phải… phải…
Phải thế này… phải thế kia… phải thế nọ…
Cái từ “Phải” này nó đơn giản vậy và có mãnh lực không nhỏ đâu đấy
nhé! Không phải sao? Tự thân nó chẵng có sức mạnh nào. Nhưng khi người ta lấy
quyền lực ở vị thế mình là buộc người khác phải, phải, phải thì chẳng phải vì thế mà nó vô tình lại trở nên mạnh mẽ
đấy à?! Nếu tôi là cái từ “Phải” đó thì tôi phải đánh trống ở Phủ Khai Phong
của Bao Thanh Thiên mà kêu oan mất thôi!
Qua tuổi ba mươi lẻ hai năm, gần mười lăm năm ở trong nhà tu, con
đường của Ngọc nhìn có vẻ phẳng lặng nhiều hơn là gồ ghề đá sỏi. Ngọc như một
cái mẫu trong vài đôi mắt của người khác vừa phục vừa tí ti ganh tị.
Ngẫm lại từ ngày đầu bước chân vào đời tu, Ngọc thấy mình thay đổi
nhiều. Một định hướng ban đầu không mấy phức tạp. Theo dòng trôi cuộc sống,
những hoàn cảnh, những cơ hội, dần dần Ngọc dạn dĩ hơn nhìn chung theo chiều
hướng tích cực. Trong Ngọc, lúc nào cũng một động cơ hoàn thiện nên phải cố
gắng, cố gắng và cố gắng. Việc cố gắng đó đâu là xấu. Nhịp sống đời tu là việc
thực hành một lý tưởng lớn lao như quyết định trọn vẹn cuộc đời nên nó có ảnh
hưởng rất lớn đối với Ngọc. Những khởi đầu không đơn giản cho một cô gái tuy là
người thành thị nhưng mang nhiều tổn thương chìm lấp và yếu đuối trong cả kỹ
năng sống. Cố rồi cố xen lẫn mệt mỏi, chán chường vốn thường thấy của đời tu.
Ngọc tự thấy bản thân không có điều gì cho ra hồn. Có chăng chỉ là chút khả
năng lặt vặt. Có lẽ được chút chăng lòng nhiệt thành. Ấy thế, cuộc sống vẫn
trôi đi. Người xưa có nói nhiệt thành mà thiếu hiểu biết thì chỉ có phá hủy.
Người xưa nói không sai. Có ai biết rằng một câu nói kinh nghiệm của người xưa
được đúc kết từ nhiều yếu tố, trong đó có cả yếu tố thời gian. Bài học hiển
nhiên trước mắt là vậy. Nghiệm được bài học ấy, con người cũng phải trả giá
bằng thời gian: một là nghiền ngẫm, hai là kinh qua. Cái giá quý hơn vẫn là
thấy rằng mình đã học được và chưa khi nào là quá muộn để bắt đầu.
Ngọc đã từng trách móc, đổ lỗi cho quá nhiều nguyên do, trong đó có
cả con người và trách cả chính mình. Đến tuổi này, Ngọc thấy mình không nắm
trong tay được một mảnh bằng nào cho ra hồn dù là ở mức lẹt đẹt nhất ngoài mức
phổ thông. Ngọc thấy âu lo trong nhịp sống xã hội lúc này. Tu thì tu nhưng cũng
phải có tí gì với người ta, Ngọc từng tự nhủ như vậy. Con đường học vấn mà Ngọc
nghĩ là nó sẽ trở thành niềm vui, là người bạn, là nỗi đam mê sẽ theo mình
trong quãng đường sắp tới. Một con đường nghệ thuật, dù mức độ không cao nhưng
đối với Ngọc như thế là vui rồi. Ngọc vẫn tự nhủ, mình sẽ cố gắng. Và Ngọc thực
sự đã làm thế. Khi bước chân vào chặng đường đó, Ngọc thấy quá nhiều khó khăn
đối với mình. Ngọc đi được nữa chặng. Và dần dà cảm thấy niềm đam mê đang tăng.
Ngọc vui vì điều ấy còn là động lực cho Ngọc đi tiếp nữa chặng còn lại nhưng sẽ
cam go hơn nhiều. Bước vào nữa chặng còn lại, Ngọc rất hăng hái, quyết tâm. Một
cú va quẹt nhẹ không gây xây xát chân tay nhưng nó buộc Ngọc phải suy nghĩ là
chặng đường này… Rồi cũng đành dang dở. Sức khỏe cơ thể mau chóng đi xuống.
Ngọc thấy rõ không thể làm chủ hay điều khiển thể lực theo ý nữa. Nó trở nên
thất thường. Tâm hồn Ngọc bắt đầu nhiễm vị cay cú, bất mãn… Từ đó trở đi, cuộc
đời Ngọc như một kẻ lê lết. Ngọc trách cả Chúa:
- Con học để phục vụ kia mà! Đâu phải con tự ý đi học! Tại sao vào
lúc con đang vui thích và hứng thú để học thì Chúa như người thợ dệt cắt phăng
đường chỉ của con. Chúa có biết đường chỉ này là duy nhất con có thể nắm giữ
được không? Con có còn gì để mà sống với người khác nữa không? Hay ít là con có
thể sống ở nơi đây không như một kẻ vô dụng? Tại sao con không được như thế mà
lại phải như thế này…
Ngọc đã hỏi biết bao lần. Nước mắt cứ như chực trào cho khuây khỏa
nhưng nỗi uất ức nghèn nghẹn không cho phép nó trào ra. Cứ thế mà Ngọc hận, hận
những con người… Đến một khi, Ngọc thấy rõ không còn định hướng được cho hướng
đi lúc này. Kinh kệ, nguyện gẫm chẳng còn lôi kéo gì được Ngọc. Mọi lý lẽ đạo
đức hay luật lệ lúc này trở nên điều vô nghĩa. Ngọc thấy tất cả chỉ là hình
thức đáng kinh tởm vì nó đang siết lấy một con người trở nên kẻ vô hồn.
- Mình vẫn đang sống ư?
- Thì mình đang sống đây.
- Mình đang sống như thế nào?
Ngọc quyết định tạm rời cộng đoàn một thời gian với sự cho phép của
bề trên sau khi đã trình bày qua đơn từ và gặp gỡ. Chuyến nghỉ phép còn là để
chữa trị sức khỏe vì Ngọc biết không thể không lắng nghe tiếng nói từ chính bản
thân nhắc nhở liên lỉ, thậm chí là gào thét. Chữa trị tâm hồn chưa đủ, còn thể
xác nữa. Ngọc đã quá mệt mỏi. Lần này, Ngọc chịu nương tay với chính mình. Thời
gian nghỉ phép của Ngọc không thể gọi là dài cho lắm. Quy luật cuộc đời luôn
cho thấy một điều: sự phá đổ thì nhanh nhưng sự xây dựng lại rất lâu, nếu muốn
vững chắc. Yếu tố tốc độ thị trường nó làm tục hóa cả lối suy tư và nếp sống
trong cả đời tu. Người tu hành cũng vất vả mà chạy theo nó, có cả người trên,
người dưới. Chất sống động đời tu không khéo cũng được thay bằng bộ phận nhỏ
nhỏ xinh xinh là chiếc điều khiển, mà điều khiển tâm hồn. Sự hội nhập cuộc sống
khiến người tu hành rơi vào ảo vọng biến thành rô-bốt đa năng mà dường như khó
hay khó biết. Hay chăng, chính người Ngọc đã đánh mất căn tính đời tu trong đôi
mắt người khác…
Viên sỏi được ném vào mặt hồ. Nó lặng lẽ đi thẳng một đường xuống
yên vị nơi đáy hồ. Nó là vật có trọng lượng nên chấp nhận chìm xuống trong làn
nước nhẹ. Nó sống cuộc đời của nó. Mặc nước, mặc cá, mặc rong, mặc bèo, mặc
gió, mặc mưa, mặc tất cả, nó vẫn sống. Nước có thể làm sạch, rong rêu có thể
bám bẩn, gió có thể tạo sóng nước đẩy đưa nó đến chỗ khác, nó vẫn sống. Quan
trọng là nó biết mình là viên sỏi.
Ngoài lý do sức khỏe, điều gì thôi thúc Ngọc có quyết định hiện
nay. Ngọc thấy là lạ với chính quyết định của mình. Ngẫm lại mục đích con đường
tu, Ngọc thấy thấm thía. Bằng ấy năm của Ngọc có thể chẳng là gì cả nhưng là
một tuổi xuân của đời người. Tuổi ấy đã qua và giờ còn chăng là chút dư âm,
giai đoạn giao thời chuẩn bị tuổi khác. Không kéo lại được, không mơ mộng gì
tuổi ấy. Nhìn vào đời tu, ai cũng thấy phảng phất lên dáng vẻ của lý tưởng cao
vời vợi, của những con người chọn hy sinh so với người sống trong lòng thế
gian. Điều mà người tu hành hy sinh là có thực hy sinh đến tận cùng vì mục đích
trên hết chính là Thiên Chúa. Hay cuộc đời có quá nhiều điểm nghỉ chân, không
khéo là điểm dừng. Như xem lại đoạn phim từ ngày đi tu, Ngọc thấy mình đã
trệch. Cuộc sống có nhiều yếu tố như trong chiếc hồ kia, nhưng Ngọc không sống
đúng lấy cuộc đời của mình. Ngọc chọn điều gì? Phải chăng Ngọc đã muốn dừng lại
ở đó. Rõ là cuộc đời của Ngọc, Ngọc có lấy chọn lựa cho mình. Ngọc có quyền
chọn. Hơn nữa là chọn đúng. Ngọc chưa học được điều ấy. Phải theo ý một ai
nhưng chắc chưa hẳn đã là ý đúng và còn là ý Chúa. Bài học này Ngọc còn học cho
đến khi nào học được. Ai cũng có bài học cho riêng mình. Bài học này, Ngọc học
đã khá dài, từ đầu đời tu của mình. Không đủ hiểu biết về chính bản thân, thiếu
điều kiện ắt có và đủ, thì chỉ là một sự liều lĩnh. Ngọc không biết giới hạn
bản thân, không lường được sức mình. Có trách người khác nhưng không thể không
trách mình. Chính mục đích đời tu, khởi điểm ban đầu, có vẻ tuy giáo điều, đã
thôi thúc và kéo Ngọc trở lại. Đi trong thời đại đang sống nhưng không có nghĩa
là cho phép mình cuốn trôi vào đó. Mình có Chúa được bao phần trong đời rồi?
Tương giao giữa mình và Ngài thực đi đến đâu? Bài học này chẳng của riêng ai từ
ngày xưa rất xưa. Tuy thế, nó lại riêng
tư cho từng cuộc đời vốn dĩ đã khác nhau. Bài học này đáng giá ngần ấy thời
gian, đáng giá một tuổi xuân, và có thể sẽ còn đáng giá cả một cuộc đời…
Ai đang sống trong thể xác này. Ai đang sống một cuộc đời đang diễn
ra mang tên Ngọc. Ai là người chịu trách nhiệm cho cuộc đời mang tên Ngọc. Một
quá khứ đã trôi qua. Ngọc chấp nhận giờ đây mình là kẻ trắng tay trong ánh mắt
thế gian để quay lại và lại bắt đầu mục đích của đời tu: tìm lại Chúa trong
hành trình tâm linh, cửa hẹp của Tin Mừng. Nén bạc mỗi người có trong tay thật
không giống nhau. Chúa có đòi hỏi người có hai nén phải sinh lời bằng người có
năm nén không nhỉ? Câu hỏi này tuy ngớ ngẩn nhưng phơi bày thực trạng chua chát
của Ngọc: không chấp nhận chính mình, chưa vào đúng quỹ đạo đã chọn. Ai đó đã
nói với Ngọc không có tấm bằng nào đáng giá hơn bằng lòng. Không phải ngẫu
nhiên mà mỗi người có một cuộc đời rất riêng của mình. Đối chiếu thử vài cuộc
đời đôi ba người sống quanh thì đã nhìn ra sự so le, sự khác biệt. Đã có ai
giải thích được điều ấy chăng? Vẫn trong trí khôn vô biên và tài tình của Đấng
tạo hóa. Bài học của Ngọc là bài học bình thường và có từ xưa thật xưa. Nhưng
có lẽ không bao giờ kết thúc khi mà còn dù chỉ một con người sống trên trái đất
này. Tuy nó thường lắm nhưng rất đời để mỗi con người sống trọn vẹn cuộc đời
chính mình.
Cuộc đời Ngọc đang sống là được giao phó cho Ngọc chứ có phải ai
khác đâu. Những con người có tương quan với Ngọc cách này cách khác vẫn là
những người đi cùng, cộng tác với Ngọc trong kiếp nhân sinh. Sự cộng tác của
người khác trong hành trình của Ngọc chỉ như những yếu tố xúc tác để có thể đi
đến một kết quả nào đó hoặc không. Bởi đối tượng chủ động phải là Ngọc mới
đúng. Vô tình chung tự trói buộc mình vào người khác hay lại chịu sự ràng buộc
của người khác trên mình. Không thể nào đặt bản thân tùy thuộc vào người khác
để tìm ra định nghĩa cho sự hoàn hảo. Thời gian đang qua đi. Quy luật đó chỉ
cho ai thành tâm quan sát một cách thức sống: phải học cách biết buông tay ra
sao. Sao lại dại dột nô lệ cuộc đời vào những yếu tố vốn dĩ không vĩnh cửu? Ấy
vậy mà…
Trong được có mất, trong mất có được. Hai yếu tố luôn tồn tại trong
nhau. Mất gì và được gì? Lời giải đáp cho sự chọn lựa nằm chính ở hiện tại
những gì còn lại trong Ngọc lúc này đây. Trước sự chất vấn của lương tâm chính
mình, Ngọc không thể không có câu trả lời và chỉ có Ngọc mới làm được công việc
ấy. Bởi con người vốn mang trong mình sự tiến triển hướng về Đấng Tối Cao.
Tiếng nói ấy luôn cách nào đó vọng vang hay gõ đều trong thinh lặng cõi lòng.
Khi Ngọc thấy nhẹ lòng với chuyện đã qua, đến lúc phải đi bằng chính đôi chân
của mình, Ngọc có thể nhìn đời, nhìn người mà không cảm thấy bị tổn thương hay
phải chất vấn. Vì chính họ cũng sẽ phải trả lời cho cuộc đời mình.
Tưởng chừng như mất nhưng không mất. Xem ra đạt được nhưng không
với tới. Điếu mất ở thế gian này vẫn chỉ là tạm bợ, phù du. Điều được có thì
vĩnh hằng muôn thưở. Con người chỉ nhìn ra sự đối kháng tinh vi này khi biết
được mình đang chọn gì. “Trước hết hãy tìm kiếm nước Thiên Chúa và đức công
chính của Người, còn tất cả những thứ kia, Người sẽ thêm cho” (Mt 6, 33). Đó là
điều phải tìm để được với Chúa và sẽ mất với thế gian.
Mã số: 14-020
[Trích nhật ký bảo vệ sự sống giáo xứ Quảng Ngãi
ngày 10 -09- 2013]
Reng – reng – reng,
Tôi cầm máy lên hồi hộp khi thấy Sơ Hương gọi .
Alô dạ con đây sơ .
Thuý Vy giờ con rảnh không con chạy lên bệnh viện tỉnh, có người
đang sắp sinh con à, nhưng thai còn nhỏ quá chắc là không sống được, con lên
xem giúp sơ vì em này cộng đoàn đang cưu mang mà giờ thai không giữ được.
con ghi số điện thoại của chị bạn ấy rồi con liên lạc nhé Thuý Vy.
Dạ con biết rồi,có gì con sẽ gọi cho Sơ.
Vừa cúp máy xong tôi đã không ngần ngại bỏ dở công việc đến thẳng
bệnh viện, tôi bấm mấy gọi cho dì của em, lúc gặp dì em trên gương mặt non trẻ
ấy đã hiện diện phần nào hoàn cảnh vì sao em có mặt trên đời ...Mẹ em năm nay
20 tuổi, vùa học xong năm nhất đại học, Bà Ngoại em đã bỏ gia đình theo người
đàn ông khác khi mẹ em còn rất nhỏ vì thế khi mẹ biết yêu chẳng ai bảo ban
khuyên nhủ và vì thế mà em không được gia đình chào đón khi có mặt trên đời
.
Em sắp chào đời mà trên tay mẹ trên tay dì không có cho em được
chiếc áo, được cái khăn ...Nhưng sáng nay tôi cũng chưa bán được gì, trong túi
cũng không có đồng nào, tôi buâng khuâng tôi lo lắng chẳng nghĩ ra được gì, tôi
làm liều chạy về nói với cha sở kể hết cho cha nghe, cha liền lấy 500 đưa
cho tôi rồi hối thúc tôi lên lo cho em . Tôi mừng đến chảy nước mắt như chính
mình được quà, đi mua những thứ cần thiết cho em, tôi vừa vào lại bệnh
viện thì cũng là lúc em được sinh ra, bác sĩ thông báo em được 6 lạng
...Bác sĩ gọi tôi vào phân tích,vì em bé chưa đủ tháng nên các cơ quan trong cơ
thể em chưa được hình thành đầy đủ vì thế em không thể sống nên người nhà hãy
đợi bao giờ tim em ngừng đập rồi mang em về.
Từ đầu đã biết là vậy nhưng sao lòng vẫn buồn quá.
Mười phút, hai mươi phút rồi một tiếng trôi qua...bác sĩ vẫn không
gọi, lúc này đây tôi mới thấy mình bình tĩnh trở lại, tôi nhắn tin thông báo
cho sơ,cho cha về tình hình của em .
Cha bảo, con cố gắng vào rửa tội cho em, lời nhắc của cha làm
tôi giật mình, bài học này tôi vừa được học cách đây mâý hôm trong bài huấn từ
của cha: ‘’Bí tích rửa tội là dấu chỉ Chúa Giêsu dùng để ta được tái sinh lại
vào đời sống mới trong Chúa Kitô, trở thành con cái Thiên Chúa và con Hội
Thánh.’’
Vậy mà tôi lại quên mất, may mà em vẫn còn sống đến giờ nếu không
tôi đã vô tình đánh lạc mất em...tôi tự hỏi, lẽ nào một tân tòng như mình mà
cũng được thực hành việc này cho người khác sao ?
Lạy Chúa, con có thể làm được sao Chúa ?
Tôi lén nhìn em qua cánh cửa, em vẫn nằm im,máy đo nhịp tim vẫn
chạy đều đều...
Tôi loay hoay với nhiều cảm giác,vui hay lo đây, 2 chân cứ ríu lại,
việc cao cả này mà mình làm được sao ? Nhưng rồi
có gì đó tác động, tôi chạy xuống mua bình sữa nhỏ, xin ít nước tự nhiên đựng
vào, như có Chúa Thánh Thần hướng dẫn tôi thấy mình mạnh dạn và thành thục đến
lạ lùng, tôi bước vào phòng kính nơi em nằm mặc cho cô y tá xua đuổi.
Tôi nói ; ’’Ai không sinh lại bởi nước và Chúa Thánh Thần thì sẽ
không vào được nước trời ’’ vì thế tôi xin cô hãy cho tôi vào để cháu
được ‘’ghi vào linh hồn một dấu ấn thiên liêng vĩnh viễn, mà dự phần vào chức
tư tế của Chúa Kitô ‘’.
Chị nói sao tôi chưa hiểu
Uừ thì đó là phép bí tích bên Thiên Chúa chúng tôi, ai sắp chết mà
được chịu phép thánh tẩy thì sẽ được cứu rỗi và được tha tất cả mọi hình
phạt do tội gây ra và được Thiên Chúa đón nhận vào nước trời .
Thì ra là vậy
Vậy thì chị hãy vào mà lo cho cháu đi
Vâng tôi cảm ơn cô.
Thế là tôi được tự do đến bên em, tôi nghiêm trang làm dấu thánh
giá, lấy nước nhỏ lên tráng em rồi đọc một cách trịnh trọng ;
Giuse ta rửa con nhân danh Cha và con và Thánh Thần
Ôi, ...em khóc thét lên không biết vì Chúa Thánh Thần ngự trị hay
vì tôi làm em giật mình, nhưng hai tay hai chân nhỏ xíu của em cứ quẩy đạp liên
hồi như mừng rỡ vì được tái sinh ? ...Ôi Chúa ơi con thấy mình thật hạnh
phúc khi được làm việc này cho em.
Thêm một giờ nữa, trưa quá rồi tôi phải về lo cơm nước cho gia đình,
tôi gọi cho hai chị trong nhóm bvss của giáo xứ lên thay tôi trong em . hai chị
nhìn qua cánh cửa thấy tay em như đang vẫy gọi mình như thể cầu cứu, sự thương
cảm trong hai chị trỗi dạy, hai chị vội đi tìm bác sĩ, xin bác sĩ bằng mọi giá
hãy cứu lấy em ...nhưng bác sĩ cũng chỉ biết lắc đầu nói, những gì cần làm
chúng tôi đã làm hết rồi nhưng vì em bé này thiếu tháng quá nhiều sao sống được,
mắt cũng chưa được mở, nội tạng thì chưa hoàn thành hết...nghe sao mà xót
thế?
Thời gian trôi qua thêm một giờ rồi lại thêm một giờ...,
chúng tôi giờ đây chỉ biết cầu nguyện ... đêm ấy chúng tôi chẳng thể ở cạnh em
nhưng tôi biết trong ba chúng tôi chẳng ai chợp mắt được vì hình ảnh đáng
thương của em cứ hiện diện trong tâm trí ...
Sáng hôm sau em vẫn vậy, tay chân vẫn đưa lên đưa xuống, vẫn kiểu
như cầu cứu mặc dù đã hơn một ngày em chẳng có tí gì vào bụng, đến trưa chị
Huyền lên thăm em dường như em đã yếu dần, tay chân không còn cử động nhưng máy
vẫn chạy đều đều.
Đến hai giờ chiều tôi lên bác sĩ nói em đã ra đi từ trưa rồi, biết
trước là vậy nhưng sao nước mắt cứ muốn rơi, bác sĩ cho phép tôi vào mặc áo cho
em, vừa vào tôi thấy em thở dài một cái nhưng tôi cứ ngỡ mình bị hoa mắt, mang
bao tay cho em tôi thấy các đầu ngón tay em máu chảy ra các đầu ngón chân cũng
vậy, tôi ôm em vào lòng thấy thương sao mà thương, đi được một đoạn em
đạp tay tôi rõ mạnh, tôi kêu lên với chị Hiếu đi cùng, chị ơi thằng bé còn
sống nó vừa đạp tay em, tôi vừa nói vừa thút thít nước mắt nhỏ xuống em
như thể tôi là Mẹ em không bằng ...chị Hiếu lắc đầu, tại em thương nó nên có
cảm giác như vậy thôi mà, tôi thấy chị Hiếu nói đúng chắc tại cảm giác tôi
không được bình thường, về đến nhà thờ đặt em lên chiếc bàn đã trải sẳn chiếc
khăn trắng mà các cô chú trong nhóm đã ở nhà chuẩn bị .
Ôi kìa, miệng em lại mở ra, lại thở dài , em sống lại thật rồi,
mọi người ai nấy thấy vậy cũng nước mắt ngắn nước mắt dài thương cho em, một cô
trong nhóm thấy thế nên bắt kinh lần chuỗi cầu nguyện cho em . hôm nay thứ tư
nên lần hạt 5 sự mừng
Mầu nhiệm thứ nhất ; Đức Chúa Giêsu sống lại, ta hãy xin cho được
sống lại thật về phần linh hồn .
Thật không tin vào mắt mình miệng em lại chip chíp như đòi ăn, tôi
nói lớn cắt ngang câu kinh, hình như em đói bụng ấy, ai cũng trố mắt nhìn tôi
rồi lại nhìn em, tôi vội vã đi lấy bình sữa lấy tí nước còn các cô thì vẫn tiếp
tục câu kinh, tôi nhỏ cho em giọt thứ nhất em ực xuống nhẹ nhàng, rồi giọt thứ
hai cũng vậy, đợi một tí tôi nhỏ giọt thứ ba em không ực xuống liền như hai
giọt đầu mà dưòng như em đang lắng nghe
Mầu nhiệm thứ hai ; Đức Chúa Giêsu lên trời, ta hãy xin cho được ái
mộ những sự trên trời.
Em vẫn vậy cứ như đang lắng tai nghe trong thật dễ thương.
Mầu nhiệm thứ ba ; Đức Chúa Thánh Thần hiện xuống, ta hãy xin cho
được lòng đầy dẫy mọi ơn Đức Chúa Thánh Thần.
Vừa hết Mầu nhiệm thứ ba, cũng vừa đúng 3 giờ chiều em ực ực hai
cái liên tiếp rồi ngậm miệng lại, giờ thì tôi đã biết em đã vĩnh viễn ra đi.
Một sự thinh lặng bùi ngùi bao trùm cả không gian ...1 tiếng sau
chúng tôi liệm rồi đưa em vào chiếc quan tài nhỏ xíu.
Các cô nói hôm nay là thứ tư, là ngày kính của thánh Giuse, tên em
lại là Giuse, ...em lại mất lúc 3 giờ chiều, giờ thương xót vô biên của Chúa
...mọi thứ do trùng lập hay do sự sắp xếp của Chúa ? tự nhiên trong tôi lại
liên tưởng đến phép rửa, tôi thấy như chính mình được tái sinh trong Đức Kitô,
giờ thì những thứ mơ hồ của một người tân tòng như tôi đi tìm kiếm Đức Kitô qua
sách vở đã không còn nữa mà thay vào là một đức tin xác tín vững chắc
trong Chúa ba ngôi.
Tạ ơn Chúa, tôi cảm ơn em rất nhiều đã cho tôi được trải nghiệm và
tham dự vào chức tư tế của Chúa Kitô. Amen.
Mã số: 14-021
Từ khi ra tù, ba tôi trở thành một người ít nói hơn. Ba tôi đi tù
khi tôi còn rất nhỏ nên cũng không hiểu hết sự đời. Tôi chỉ nghe kể lại rằng,
khi đó, nhà nội tôi có một xưởng gỗ và công việc làm ăn cũng khấm khá. Ông hàng
xóm lúc ấy mượn nội tôi một số tiền nhưng tới ngày hẹn vẫn chưa có để trả. Chú
út của tôi đi nhậu về nghe nói thế liền vác dao qua nhà hàng xóm. Vừa thấy chú
tôi, ông hàng xóm bỏ chạy, nhưng rủi thay, ông bị bịnh tim và ngã xuống chết.
Thương chú tôi còn nhỏ tuổi, ba tôi đã nhận tội thay và đi tù theo án giết
người. Mười ba năm trong tù dường như đã cướp đi tất cả mọi thứ của ba tôi. Tôi
lớn lên và cũng không để ý mình có ba. Mỗi năm hai lần má tôi đưa hai chị em
tôi thăm ba vào dịp hè và dịp tết. Dù vậy, đối với tôi, có hay không có ba cũng
không quan trọng lắm.
Sau khi ba tôi đi tù được vài năm, chú tôi uống rượu nhiều nên bị
bịnh gan rồi cũng mất. Vậy là chuyện đi tù thay của ba tôi coi như không có giá
gì cho mấy. Gia đình nội tôi cũng sa sút theo. Trong thời gian ba tôi đi tù, má
và hai chị em tôi sống ở nhà nội. Suốt ngày, chúng tôi chỉ nghe những tiếng
chưởi rủa và các kiểu nói khía cạnh. Phần thì công việc làm ăn sa sút, phần vì
chuyện người lớn tụi tôi cũng không biết. Cứ mỗi lần má tôi đưa hai chị em thăm
ba. Lần nào cũng vậy, ba khuyên má hãy ráng cố gắng chờ ba về.
Ngày ba tôi về, nhà nội tôi mừng lắm, họp gia đình đông đủ để đón
ba tôi, rồi tổ chức tiệc mừng, nhưng chỉ được có đúng một ngày yên ổn. Hôm sau
là bắt đầu xảy ra chuyện, nào là tranh cãi về việc phân chia tài sản, nào là kể
công chăm sóc chị em tôi. Ba tôi đành phải rũ bỏ tất cả đưa má và hai chị em
tôi đi sống ở một nơi khác. Đó là ngôi nhà hiện tại của chúng tôi bây giờ. Ngôi
nhà nằm gần nhà thờ. Nhờ vậy, hai chị em tôi có cơ hội tham gia dự tu. Không
biết tại sao ba tôi lại chọn địa điểm như thế và cho chị em tôi tham gia. Nghe
má kể lại, hình như hồi nhỏ ba tôi có tham giam lớp dự tu của tiểu chủng viện
Sao Biển khoảng năm 1965 gì đấy. Dù vậy, tôi cũng không biết có chắc không, vì
tất cả những gì về ba đều do má kể lại.
Khi mới ra tù, ba tôi siêng đi nhà thờ lắm. Xong không biết ông bỏ
thói quen đó lúc nào, tôi không biết nữa. Từ khi chị tôi đi nhà dòng và tôi
tham gia vào lớp dự tu của giáo phận cho tới giờ trót hơn chục năm, tôi không
thấy ba tôi đi nhà thờ nữa. Tôi cũng không hỏi, chỉ nghe có lần má kể: “Hồi đấy
mới ra tù, ba mày đi nhà thờ thường xuyên. Rồi từ lần ông chứng kiến cảnh thằng
cháu cha xứ ỷ thế la ó, quát mắng trong nhà thờ nên không đi nữa”. Hóa ra là
vậy, tôi chỉ biết thế.
Sau ba năm tham gia dự tu của giáo phận sống trong Tòa Giám Mục,
tôi được chọn vào Đại Chủng Viện. Mỗi năm tôi về nhà hai lần vào dịp hè và tết,
nhưng ít khi tôi đưa bạn bè về nhà chơi. Chị tôi cũng thế, không biết tại sao.
Có lẽ vì chị em tôi mặc cảm về việc ba tôi không đi nhà thờ. Hầu hết ba mẹ bạn
bè tôi ở Tòa Giám Mục và Đại Chủng Viện đều tham gia các hội đoàn của giáo xứ.
Còn ba tôi thì… nên tôi mặc cảm. Dù vậy, trong thâm tâm, tôi rất hài lòng về ba.
Ba tôi ngày đi làm trên ruộng, chiều về hay ngồi trước hiên nhà hút thuốc, chăm
sóc mấy cây cảnh, con chim, con cá và chơi với tụi nhỏ trong xóm, vì nhà tôi
neo người. Thỉnh thoảng ba đi uống rượu với mấy ông bạn già trong xóm. Vì má
tôi tham gia hội các bà mẹ trong giáo xứ, nên nhiều lần cộng đoàn ghé nhà tôi
đọc kinh liên gia, những lần ấy, ba tôi thường đi đâu không biết. Nói chung,
chuyện gì liên quan tới “nhà thờ” là má tôi lo hết, ba tôi không đụng tới. Cuộc
sống khá bình dị thế thôi. Nó bình dị đến nỗi mà làm cho tôi phải để ý và nó đi
vào trong máu thịt tôi lúc nào không hay. Khi ba tôi chưa ra tù thì không quan
trọng với tôi, có ba cũng được, không cũng được. Nhưng giờ, sự bình dị ấy nó đã
có một vị trí trong trái tim tôi, tôi không muốn mất một lần nữa.
Hè năm ngoái, chị tôi tuyên khấn ở hội dòng Mến Thánh Giá Phan
Thiết. Nhân dịp đi tham dự lễ khấn chị tôi, cả nhà tôi theo đề nghị của chị đi
viếng Đức Mẹ Tà Pao. Tôi cứ lo không biết ba có chịu đi không, vì ngay cả lễ
khấn chị tôi, ba miễn cưỡng lắm mới đồng ý tham dự. Thế rồi, ba cũng đi. Tôi
mừng lắm! nhưng tôi lại càng lo vì nghe bao nhiêu chuyện lạ lùng nơi vùng đất
này, không biết nó ảnh hưởng thế nào tới niềm tin của ba tôi. Rồi phút
giây ấy cũng tới, sau khi dự lễ khấn
xong, chúng tôi ghé Đức Mẹ Tà Pao trước khi về lại nhà. Vì chúng tôi ghé Tà Pao
đúng dịp ngày mười ba hằng tháng, nên khách hành hương khá đông. Trong lúc đang
dâng thánh lễ thì có người la lên: Mặt trời đứng bóng. Thế là ai cũng nhìn, có
người nói thấy Đức Mẹ nữa….Tôi hỏi ba có thấy gì không? Ba tôi không nói gì,
chỉ lắc đầu nhè nhẹ. Hiện tượng này lặp lại ba hay bốn lần gì đấy. Sau lần
cuối, có nhiều người kêu thấy Đức Mẹ hơn. Tôi lại hỏi ba có thấy gì không? Ba
tôi nói thấy mất cái ví. Hóa ra kẻ trộm đã canh me lúc mọi người không chú ý đã
rút mất cái ví của ba tôi. Chết rồi! Tôi khẽ nghĩ, thế này là tiêu rồi! Tôi
không tiếc cái ví với số tiền trong đó cho bằng tiếc vì sợ mất cơ hội cho ba
tôi. Ba tôi vẫn không nói gì hết, điều này làm tôi càng lo lắng hơn, và tôi
cũng không dám hỏi gì thêm nữa. Sau thánh lễ, chúng tôi tản bộ ra bãi xe. Trên
đường, chúng tôi ghé vô quán nước bên đường ngồi nghỉ chân.
- Anh Tuấn, anh đi đâu vô đây? Tiếng một người đàn ông trung niên
hét to và chạy tới ôm ba tôi.
- Trời ơi, mày làm gì ở đây hả?
- Gia đình em sống ở đây anh à!
Má và hai chị em tôi vô cùng ngạc nhiên vì chưa bao giờ gặp người
đàn ông này, cũng chưa bao giờ nghe ba nhắc tới. Chú tên Tài, nhỏ hơn ba tôi
năm tuổi, từng là anh em kết nghĩa với ba tôi trong tù. Mãn hạn tù, chú Tài đưa
vợ con tới vùng này sống bằng nghề chạy xe thồ. Sau khi có chút vốn, vợ chồng
chú mở quán bán nước cho khách hành hương. Nghe nói trước kia chú Tài là một
tay giang hồ thực sự, vô tù ra trại như chuyện ăn cơm bữa. Rồi một lần trốn
trại, ba tôi không gặp lại chú Tài nữa cho tới giờ.
- Vợ chồng chú mày làm ăn được không? Ba tôi hỏi.
- Anh vô đây ngồi đã rồi mình nói chuyện sau. Dạ, nhờ ơn Chúa và
Đức Mẹ, tụi em sống hạnh phúc anh à!
Vợ chú Tài kéo ghế mời chúng tôi ngồi. Thím có khuôn mặt hiền và
phúc hậu. Ba tôi đưa mắt đảo một vòng cái quán nước, rồi hỏi:
- Mà sao mày lại chọn vùng này để lập nghiệp?
Chú Tài nhẹ nhàng kéo tay áo lên, chỉ vào hình xăm Đức Mẹ trên cánh
tay phải:
- Nhờ cái này nè! Anh còn nhớ không, chính anh xăm cho em đó. Nó
không đẹp nhưng rất ý nghĩa. Hồi đấy, cứ mỗi lần xa nhà là vợ em đưa cho em
tràng hạt và một tấm hình Đức Mẹ với lời kinh phía sau, nhưng mười lần như
chục, em bỏ đâu mất tiêu không nhớ. Mỗi lần vợ hỏi thì em lại ú ớ. Vợ em không
nói gì nhưng em biết cô ấy không vui.
Chú Tài nhấp ngụm nước trà xong nói tiếp:
- Năm ấy, anh em mình ở trong trại. Em nhớ đó là dịp lễ Đức Mẹ lên
trời, anh nhắc em, tự nhiên em nhớ vợ con quá chừng và đã nhờ anh xăm hình Đức
Mẹ trên tay để không bao giờ làm mất nữa. Sau khi trốn trại lần ấy, vợ em
khuyên nên ra đầu thú và chịu khó thi hành cho xong án, chứ trốn chui trốn nhũi
hoài biết khi nào mới hết khổ. Em nghe có lý, và vì thương vợ con nên đã làm
theo. Sau khi mãn hạn tù, em chưa biết làm gì để sống. Nghĩ đi nghĩ lại, cứ bám
vào nghề rừng ở Tánh Linh này thì trước sau gì cũng vô trại nữa, thà tìm việc
gì đó lương thiện để làm. Đang bí thế thì chính cái hình xăm này gợi lên ý nghĩ
về nơi đây lập nghiệp đó anh!
Ba tôi ừ ừ, gật gật…
- Mà gia đình anh thế nào rồi, kể em nghe với.
- Tất cả đây nè! Cô gái lớn hôm qua khấn ở dòng Mến Thánh Giá Phan
Thiết nên mới có dịp ngồi đây và gặp lại mày đó.
- Ôi, tuyệt vời quá! Mà anh chị viếng Đức Mẹ chưa? Hôm nay là ngày
mười ba nên nhiều người hành hương lắm.
- Cả nhà mới tham dự thánh lễ trên đồi Đức Mẹ xong. Mà vợ chồng chú
mày ở đây lâu rồi có thấy những chuyện lạ lùng như người ta kể không vậy?
- Thật ra tụi em cũng nghe khách hành hương kể nhiều chuyện về Đức
Mẹ ở đây, nhưng chính tụi em vẫn chưa thấy. Chắc đức tin tụi em kém quá nên Đức
Mẹ không cho thấy đó anh. Nhưng nói chung, có một sự thật là nhiều người đi
viếng Đức Mẹ về thì thay đổi cuộc sống tốt hơn, cái này là có à nhen. Chú Tài
nói nữa thật nữa đùa như thế.
- Mà anh chị tính khi nào về lại ngoài nhà?
- Anh chị tính ghé Đức Mẹ xong đi liền.
- Thôi, anh chị cứ ở lại nhà em rồi từ từ về cho khỏe, với lại lâu
lắm anh em mình biệt tăm mà, giờ gặp lại anh mừng quá!
Thế là chúng tôi quyết định ở lại nhà chú Tài đêm ấy. Tôi biết thêm
vợ chồng chú Tài có ba người con đều học rất giỏi. Người lớn nhất chắc bằng
tuổi tôi, đang mở công ty du lịch làm ở Thái Lan, còn hai em đang học đại học ở
Sài Gòn. Tối hôm đó, chúng tôi ngủ sớm, chỉ có ba và chú Tài ngồi trước hiên
nhà uống trà ôn chuyện cũ. Nửa đêm, tôi giật mình và nghe được cuộc đối thoại
của hai người, dù có câu được câu mất.
- Anh có nhớ thằng Tư Sẹo không? Hồi đó nó chẳng coi trời đất ra gì.
Sau khi ra tù một thời gian, không biết trời xui đất khiến kiểu nào mà nó lấy
cô vợ đạo, rồi theo đạo, sống tốt lắm. Nó cũng ở vùng này nhưng không theo nghề
buôn bán như vợ chồng em. Nó trồng thanh long bán cho các vựa và quán xá ở xung
quanh đây nè. Thỉnh thoảng, em có gặp nó. Bữa nay anh nhìn nó không ra đâu,
tướng tá như phú ông chứ không phải ba trợn lóc chóc như xưa.
- Vậy à, đúng là có nhiều chuyện mình không thể ngờ được heng.
- Mà tính ra cũng hay anh à, em ở đây gặp nhiều sự bất ngờ lắm.
Khách hành hương vô quán em uống nước rồi tâm sự, có nhiều trường hợp thay đổi
cuộc đời kỳ lạ lắm, không biết sao nữa.
Nói xong chú Tài rít một hơi thuốc lào rõ kêu. Sau một khoảng thời
gian im lặng thì ba tôi lại đột xuất hỏi:
- Tao hỏi thật, mày có tin là Đức Mẹ thường xuyên hiện ra ở vùng
này như người ta đồn không, đại khái như
Đức Mẹ hiện ra múa nhảy, hay hiện tượng mặt trời đứng, v.v…?
- Em không biết, nhưng em chưa tận mắt chứng kiến.
- Thật ra, tao nghĩ, có hay không có những chuyện đó cũng không
quan trọng, nhưng một điều tao khẳng định với mày là nơi này đã có phép lạ.
Và tôi nghe rất rõ câu nói của ba tôi: “Đúng là phép lạ. Vùng đất
khỉ ho cò gáy này mà đã sinh dưỡng biết bao con người. Các tay anh chị, người
vô gia cư, kẻ thất nghiệp, người bán hàng rong, ăn mày… cũng tìm được nơi trú
ngụ”.
Tôi cố lắng tai nhưng không nghe được gì nữa, chắc tôi mệt quá nên
mắt ríu lại lúc nào không hay. Sáng hôm sau rời nhà chú Tài, chúng tôi ra về.
Lúc ngồi trên xe, tôi âm thầm đặt vào tay ba tôi tràng chuỗi mân côi. Ba tôi
nhẹ nhàng trợt từng hạt chuỗi, mắt nhìn ra cửa xe hướng về phía chân đồi Đức
Mẹ. Tôi không biết ba nghĩ gì, nhưng đối với chúng tôi, đó là một phép lạ. Có
lẽ đối với ba tôi, chuyện một tay giang hồ tìm về nương nhờ sống hạnh phúc dưới
chân đồi Đức Mẹ là một phép lạ. Đối với vợ chồng chú Tài, gặp lại ba tôi và
chứng kiến những cảnh đổi đời lột xác ở chốn này là một phép lạ. Và riêng tôi,
giờ đây mới hiểu thêm một điều là tại sao người ta đi hành hương Đức Mẹ đông
thế, có lẽ với mỗi người theo cách thức riêng của mình nhận ra NƠI ẤY có phép
lạ!
Mã số: 14-022
Kỷ niệm Mùa Vọng 2013
- Ba ơi! Đẹp quá! Ba ơi! Đẹp quá!
Giọng nói còn ngọng ngịu của đứa em hơn hai tuổi cùng đôi ba tiếng
vỗ tay lẹp xẹp khi nó nhìn thấy những ánh đèn màu bật sáng được giăng thành
hình cây thông trên mặt kiếng cửa phòng. Đôi mắt vốn đã to giờ thêm tròn xoe
chăm chú nhìn. Chiếc miệng cười tươi trên gương mặt bầu bình hồn nhiên con trẻ.
Ba nó là cậu út trong gia đình. Từ ngày có có trí khôn, tôi biết cậu là người
đã bỏ đạo, theo nhận định kiểu thế gian. Gần ba mươi năm, tôi chưa thấy cậu đến
nhà thờ. Có nói đến chuyện đạo hạnh thì
cũng bằng thừa đối với cậu dù là dân đạo gốc hẳn hoi. Phận con nít trong nhà
nói chuyện đạo lý được với ai. Có một lần đã lâu, tôi hỏi:
- Sao cậu không đi nhà thờ?
- Thôi, tao bỏ đạo lâu rồi!
Tôi còn nhớ như in giọng nói ngày hôm đó, không hề phảng phất thái
độ căm ghét mà có lẽ, mặc cảm nhiều hơn. Mẹ tôi là chị hai trong nhà nhưng cũng
không khuyên can gì được với người em út này. Bạn bè cậu chung quanh có đạo hay
không đều có cả. Những người bạn hàng xóm có đạo vẫn chơi thân với cậu dù cậu
chưa đi cùng họ đến nhà thờ buổi Chúa nhật nào. Tới lúc lập gia đình, ở độ tuổi
bốn mươi, tôi nghĩ chắc có lẽ cậu nghĩ lại. Nhưng đúng là tôi nghĩ chứ không
phải cậu tôi nghĩ. Mợ là người ngoài đạo. Trước đó, tôi cũng tế nhị nhờ mợ nói
chuyện xem sao. Vẫn vậy, câu tôi mặc cảm. Sau khi có bé gái đầu lòng hơn một
năm tuổi, ông bà ngoại tôi lần lượt qua đời. Tôi mong những biến cố sinh, tử
cuộc đời làm cậu tôi suy nghĩ lại. Có lần khi đề cập đến việc cho bé đi học
giáo lý, cậu tôi ý kiến:
- Để khi nào con Ty tới mười tám tuổi, nó muốn theo bên nào thì
theo.
Nghe vậy, tôi thực sự hết hy vọng gì từ lúc ấy. Chỉ biết mười mấy
năm nữa sau mới hẳn hay câu trả lời.
- Trời ạ! Mười mấy năm nữa!
Tôi thở dài.
Cậu mợ tôi có thêm bé thứ hai, một bé trai. Nhìn gia đình cậu êm
ấm, tôi mừng cho cậu nhưng vẫn thấy tiếc tiếc. Tôi cũng quên luôn cho đỡ mệt
mỏi vì chờ đợi thời gian. Dấu chấm dừng như hiện rõ ràng. Thời gian luôn làm
việc không ngơi nghỉ, trôi đi đều đặn mặc ai vui buồn.
Gia đình người hàng xóm sát vách ngày trước với nhà tôi có người
thân, là người chủ trong gia đình, ra đi đột ngột. Chỗ ở nhà tôi lúc này không
xa mấy so với chỗ cũ. Cậu tôi vẫn đến viếng với tình nghĩa xóm giềng mấy mươi
năm nay. Ngày tiễn đưa ông cụ, cậu tôi tự ý tham dự thánh lễ với con gái. Tôi
không mấy ngạc nhiên và thật lòng không quan tâm nữa. Có lẽ bản thân mình đã
tham dự lễ an tang quen rồi nên nghĩ ai cũng quen như mình. Độ hai hôm sau, tôi
đang đong đưa trên võng với tờ báo buổi sáng, tiếng nói của cậu làm tôi rời mắt
khỏi hàng chữ đang đọc. Tôi bất ngờ với ý định của cậu là muốn thu xếp việc vào
đạo của vợ và hai đứa nhỏ. Bây giờ, tôi lại là người ngạc nhiên. Tôi suýt phạm
sai lầm khi cứ theo thói ngạo mạn là sẽ chỉ như mình nghĩ. Tôi muốn cầu toàn
mọi sự nên đề nghị cậu cũng phải trở lại. Dù cậu tôi gạt phăng khi tôi đề cập
như thế nhưng vẫn giữ quyết định. Thật may mắn vì tôi suýt làm hư bột hư đường.
Mợ tôi tự nguyện với việc theo đạo. Mợ chăm chỉ học giáo lý, học kinh và tìm
hiểu đạo qua những thắc mắc. Tôi thấy rõ đây là hồng ân Chúa tuôn đổ dạt dào.
Mợ tôi rất có thiện chí. Cậu mợ cho con gái nay sáu tuổi theo học giáo lý ở nhà
thờ. Sau ngày bắt đầu đi học giáo lý không lâu, mợ rủ cậu tôi cả nhà cùng đi lễ
thiếu nhi ngày Chúa nhật. Nhìn chiếc khăn quàng Thiếu Nhi Thánh Thể màu hồng
trên vai bé gái, tôi dạt dào hy vọng.
Thiên Chúa đã không bỏ mặc cậu tôi dù cậu tôi có thế nào. Lòng
thương xót của Người là vậy đó! Là người nhà, tôi ước mong mình là người giúp
được cậu tìm lại cuộc đời Ki-tô hữu. Có điều, cái bệnh ngạo mạn này, Người khéo
sửa dạy tôi. Người đã dùng tôi làm công việc người khởi sự nhưng không làm công
việc hoàn thành. Tôi phải học biết nhường lại niềm vinh hạnh này cho người
khác. Tôi cần học chọn theo ý Chúa muốn chứ không phải công việc của Người. Tôi
chỉ cần trọn chặng đường được trao. Tại điểm dừng ấy, sẽ có người tiếp nối lộ
trình trong chương trình vốn khôn ngoan và diệu kỳ ngoài suy nghĩ loài người.
Thiên Chúa dùng một người vợ ngoại đạo mà thuyết phục cậu tôi trở lại cuộc đời
làm con Thiên Chúa và Người lại sinh cho mình những ngươi con mới. Chính tình
yêu thương đã giúp cho câu mợ tôi biết lắng nghe, chấp nhận và phục thiện. Sau
bao nhiêu năm tưởng chừng nguội lạnh mất rồi, sự sống thiêng liêng chỉ ẩn tàng
chứ không chết đang nung chảy dần lớp băng bao bọc. Ai cũng chỉ biết hy vọng
vào giờ phút cuối cuộc đời, người bỏ đạo sẽ trở lại. Có thể đó là hy vọng cuối
cùng. Nhưng sao không hy vọng cho người bỏ đạo có một cuộc đời bình an, hạnh
phúc khi còn đang sống, để sống cho ra sống, sống đáng để mà sống. Thiên Chúa
không bỏ cuộc vì yêu thương con người. Người không chịu thua con người dù chút
hy vọng còn lại như lịm tắt. Và hơn ai hết, Người biết điều gì, khi nào sẽ tốt
nhất cho từng người con của mình. Tôi tin những ai chân thành tìm kiếm sẽ được
gặp Người trong sự kiên trì cùng năm tháng. Mỗi biến cố cuộc sống là một tiếng
nói yêu thương mà Thiên Chúa dành để cho từng người con của mình trải nghiệm
tình yêu đó. Hơn bất kỳ người cha người mẹ trần gian nào, Người nhẫn nại dạy
con cái mình học thật chậm rãi nhưng chắc chắc, đến nơi đến chốn. Dù lắm khi
con cái không cần đến, Người vẫn ở đấy và chờ đợi… Và hơn nữa, trong tận cõi
thâm sâu của tâm hồn con người, nơi ấy, chỉ có Thiên Chúa và đối tượng.
Cậu mợ cho tôi biết có ý định đặt một bàn thờ nho nhỏ cho gia đình
mình. Tôi mừng trong lòng, không sao nói hết tình thương của Người vì cây khô
đang trổ lá hồi sinh. Tôi chỉ biết xem lại niềm tin của mình để tin tưởng, phó
thác nhiều hơn. Không phải là chỉ trong lúc này, vì những việc bây giờ đang
diễn ra tốt đẹp mà còn cho cả ngày mai, dẫu ngày mai có thế nào, Thiên Chúa mãi
mãi không bỏ rơi đoàn lũ con mình vì giá máu của Đức Ki-tô, Con Chí Ái của
Người không đổ ra vô ích. Tôi lo ngại không biết làm thế nào cho chuyện hòa
giải giữa Thiên Chúa và cậu. Chưa kịp nhờ mợ thì tình cờ tôi nghe được câu
chuyện giữa mẹ tôi và mợ về điều mình đang suy nghĩ. Bất chợt, tôi hiểu ra việc
Chúa nhắn nhủ tôi cần ở lại trong sự quan phòng của Người. Lại chút nữa, không
khéo tôi làm hỏng bột hỏng đường. Mùa vọng này, hoa tím trổ dù còn ít nhiều
thách đố… Tôi học được rằng đừng đánh mất niềm tin.
Vài sợi dây kim tuyến bạc với dây điện trang trí, tôi định hình nét
một cây thông trên cửa phòng, một chút sắc màu Noel. Tôi mong mùa Giáng Sinh
này, khi kỷ niệm biến cố Ngôi Hai Thiên Chúa xuống trần, khởi đầu một cuộc sống
con người bình thường, gia đình cậu được sinh ra và bắt đầu đời sống mới và
khởi đi cùng với Hài Nhi Giêsu. Dù mái tóc điểm bạc, nhiều nếp nhăn trên gương
vì lo toan cuộc sống nhưng không làm mất đi nét vui đùa của cậu bên con trẻ.
Tôi chợt thấy cậu hồn nhiên giống chúng.
Bai
14-025
Chữ Hiếu
- Khổ quá, khổ quá.
Bà lão vẫn thường hay than
thở như thế. Căn phòng chật chội nhuốm màu vàng lờ nhờ của bóng điện. Suốt ngày trong cái không gian o bế đến ngộp thở ấy là tiếng
khò khè, gắt gỏng, kêu ca của một bà lão đã ngoài tám mươi tuổi. Đãng trí, mắt
kèm nhèm, lại thêm chứng đau lưng của
tuổi già, nên bà hay cô đơn lắm. Cứ
chiều chiều, bà lại chống gậy lang thang ra công viên, rồi ngồi thẫn thờ
ngẫm ngợi vào quá khứ, về mối tình đầu, về những ngày tháng đẹp tươi nhất.
Già rồi nhưng vẫn hay khóc.
Bà dễ tủi thân lắm. Trái tim bà vẫn cả tin và dễ tổn thương cho tới tận bây
giờ. Mỗi khi bị con cháu trách mắng về tính hay giận, hay quấy là bà lại lủi
thủi tìm vào góc phòng, ôm mặt khóc. Bà có muốn thế đâu
Cái tính nhõng nhẽo, hay quấy của bà có từ hồi nhỏ, nhưng được
chiều chuộng nhất là cái hồi bà yêu. Thời son trẻ ngập tràn sắc đẹp ấy xoẹt qua
đời bà như một ngôi sao băng trong bầu trời đêm quang đãng. Từ ngày nhỏ, bà
luôn ao ước được nhìn thấy sao Chổi hai lần trong đời. Bởi sao băng mong manh
quá, ngắn ngủi quá, không bõ xem. Bà muốn nhìn thấy sao Chổi một lần nữa, ngôi
sao Chổi kì vĩ, đầy hư ảo mà bà đã coi từ hồi bà còn nhỏ.
Tiếng dế kêu đêm thật não nùng và lạc lõng trong công viên. Xa xa phía bờ hồ, thỉnh thoảng có những
chiếc ô tô lao vút đi, rồi lại tiếng dế kêu văng vẳng thấu đến từng cánh hoa kẽ
lá. Những con dế như thi nhau tấu lên bản nhạc réo rắt. Màn đêm như đè nặng xuống mảnh đất này. Tiếng dế như xé đêm ra từng mảnh,
từng sợi. Tiếng dế le lắt, tiếng dế quay quắt, tiếng dế thao thiết xiết bao.
Từ lúc nào, bà luôn coi dế là bạn. Những người bạn tí hon ấy như
các nhạc công trình diễn miệt mài không
lấy tiền thù lao vậy. Bà vẫn hay lững chững chống gậy vào thăm thú công
viên, cốt cũng là để được nghe tiếng dế. Tuổi già cũng không nhiều thú vui.
Nhiều cảm giác vẫn khiến bà nhớ về hồi trẻ đẹp. Mỗi lần như thế, bà chạnh buồn. Cô đơn, cô đơn, cô đơn, điều ấy đáng sợ nhưng
lại như những hạt bụi luôn vây bủa lấy bà. Nhiều khi bà muốn rũ bỏ cảm giác ấy
đi mà không được, bà lại lặng lẽ tìm đến làm bầu bạn với tiếng dế, với bóng
đêm, với sao trời. Dần dà rồi cũng quen, bà tự biết chẳng mấy ai thích người
già, nên mọi buồn khổ lại tự âm thầm chịu đựng một mình.
Có lần, con trai bà bảo: Mẹ
già rồi, đừng ra ngoài nữa, nhỡ cảm gió ra đấy thì làm sao. Bà bảo: Cứ để ta đi
lại cho nó khuây khỏa. Nó bảo: thôi mẹ ở nhà cho lành, không thì lại khổ con
khổ cháu. Bà im lặng, đóng cửa vào căn phòng kín gió tù túng. Bà bảo cái phòng
như cái chuồng nhốt người vậy, khó chịu
lắm. Con dâu bà bảo: Mẹ khó tính lắm, ai mà chiều được. Bà kêu: Giê Su Maria,
sao già lại nhục thế này, người ta cầu chúc cho nhau sống lâu trăm tuổi làm gì
thế không biết.
Rồi bà lại tự đấm vào phía lưng mình. Những cơn đau lưng kéo dài từ
ngày này sang ngày khác khiến bà hay ri rỉ nước mắt. Cơn đau còn như lây vậy,
đau lưng rồi đau lên vai,lên gáy, lên đầu, đau tỏa xuống các tay chân. Trông bà
lấy bấy, bủn rủn là thế, nhưng sức bà cũng đã cố gắng hết sức để gượng gạo đi
rồi. Chứ thực ra bà chỉ muốn nằm bẹp một chỗ thôi, lúc nào cũng cảm thấy trong
người bí bách, xương cốt rão ra, chỉ còn chút tàn lực của tuổi già. Đôi lúc bà vẫn
tự quở: Sao ta dai chết thế? Bà cũng hay nghĩ về tuổi thơ. Lúc còn nhỏ, bà luôn
mong ước một cuộc sống tốt đẹp hơn, hạnh phúc hơn, nhưng càng sống lâu, bà càng
thấy đời nhiều khốn nạn hơn. Giờ ai cũng bảo bà lẩm cẩm, dạy con cháu khác
người. Bà bảo: Đôi khi trong cuộc sống người tốt sống cạnh người tốt không tốt.
Người ta bảo bà dở hơi. Bà lại bảo:
Người tốt phải ở gần người xấu sể cảm hóa người xấu, không chẳng bao giờ người
xấu có thể hoàn lương được cả. Người ta bảo bà chập mạch. Ai lại cho con cháu đi
chơi với đám bạn lêu lổng, hư hỏng đâu. Bà cười mỏm mẻm: Rốt cuộc chẳng ai
hiểu được già này.
Lớp trẻ ở đây mấy ai biết bà từng là cô gái hát quan họ đầy quyến
rũ, mê hoặc ngày xưa. Làng trên xóm dưới ùn ùn kéo về xem quan họ mỗi khi làng
bà tổ chức. Cứ tới lượt bà hát là mọi người như lặng đi, giọng hát mê hồn ấy đã
thấm cả vào một thế hệ yêu quan họ trong khu vực này, ấy thế mà…
Bà vẫn đi dạo hàng ngày, dành nhiều thời giờ để suy nghĩ về tuổi
trẻ, về những khoảng lãng mạn thời con gái. Cảm giác ấy, cái cảm giác được
nhiều người tôn trọng, săn đón, ngưỡng mộ rất sung sướng. Bà mơ màng dựa vào
ghế đá ngoảnh ra mặt nước hồ lãng đãng ánh hoàng hôn. Khóe mắt bà đã ri rỉ
những ngấn nước mắt lòa nhòa. Anh nắng chiều tàn làm óng ánh lên những giọt
nước nhỏ nhoi ấy. Cảm giác cô đơn quấn xoắn lấy bà.
Có lẽ ta sắp bị đuổi ra đường mất. Bà tự nhủ. Con dâu ngày càng hay
cáu giận, mắng mỏ, còn con trai thì bận bịu tối ngày, chằng còn quan tâm bà
nữa. Hôm trước, con dâu bà bảo: Mẹ sống ở nhà này như người thừa ấy. Có lần
khác nó lại bảo: Mẹ bẩn lắm, hôi hơn con khỉ rồi, cả tháng rồi chưa tắm. Thì bà
cũng nghe câu được câu chăng, mỗi lần như thế bà im lặng. Tuổi này giờ gắng gượng mà đi được là tốt rồi, mấy ai giữ được cho thân thể luôn thơm tho chứ?
Giá như, giá như… cái thời son trẻ của
bà đã lùi lại quá xa, sẽ chẳng bao giờ bà có thể quay lại được thời đó.
Mỗi lần bà muốn quay lại, con cái lại
mắng bà nhõng nhẽo, trẻ con, làm khổ con cháu ai mà chiều được.
Một buổi sáng cuối mùa đông
năm ấy, cô con dâu hét toáng lên: Mẹ ra khỏi nhà đi, ỉa đái gì mà tung tóe
hết ra phòng thế này, khổ quá. Bà vừa đi
vệ sinh vào cái bô, không biết túng tấng thế nào mà cái bô bị úp ngược, bà cứ
khều khều những mãi không lật lên được. Cô con dâu nhìn cảnh ấy nên không kìm
lại được, lại thốt lên: Bà chết đi thì hơn, sống chỉ làm người khác khổ.
Bà ngờ ngệch vớ lấy cái gậy, thập thùi bước đi, bỗng ngã dúi xuống,
mặt bà úp vào cái bô rồi trượt xuống nền đất. Mùi thối sặc sụa như oạc ra từ bể
phốt. Quần áo, mặt mũi bà nhoe nhoét phân. Bà nằm như
một con mèo già sắp chết. Luống cuống quá, bà lại bò ra cái chỗ vòi
nước. Cô con dâu đóng sầm cửa lại, ậm ọe hồi lâu.
Năm hôm sau, người ta thấy một bà cụ già nằm bất động ở cổng ngôi
nhà thờ một giáo xứ gần đó, người bà cứng đờ, lạnh toát. Mấy giáo dân đi lễ về, nhìn thấy liền khênh bà về nhà sơ
cứu, nhưng dường như đã quá muộn. Con trai, con dâu bà tìm đến, lu loa, gào
khản cả tiếng như tranh nhau:
- Ối mẹ ơi! Sao mẹ lại bỏ nhà mà đi.
- Mẹ ơi là mẹ! con là kẻ bất hiếu.
- Mẹ ơi! Sao mẹ lại chết đường chết chợ thế này, sao phút cuối
không ở bên chúng con.
- Mẹ ơi! Chúng con hưa sẽ chăm chỉ làm ăn, sẽ vâng nghe lời mẹ lúc
còn sống, lo lắng cho mẹ mồ yên mả đẹp.
Những lời có cánh trong đau buồn như vút tận trời xanh. Hàng trăm
lời hứa hẹn, khóc nấc của cặp vợ chồng cũng khiến họ hàng khóc nấc theo. Dân
làng không ngờ bà lại có con dâu ngoan hiền, thương mẹ đến thế, người con trai
có hiếu đến thế…
Chiếc quan tài đã sang ngày thứ hai, phía đầu quan tài vẫn có một
mặt để ai vào phúng viếng có thể nhìn thấy mặt bà lần cuối. Người con dâu oặt
oẹo, tóc xù ra vì đã khóc ròng suốt từ lúc nhận được tin dữ.
Đám tang bà đông. Cả làng đưa tiễn bà vào nhà thờ để làm lễ đưa
chân cầu nguyện cho linh hồn bà sớm được hưởng phúc thiên đàng. Vị linh mục đang oang oang giảng về những đóng
góp quan họ trước đây của người quá cố, bỗng đánh rơi kính vì một điềm lạ lùng.
Cả nhà thờ nhỏm dậy, nháo nhào chạy xúm vào một chỗ. Bà lão đã ngồi nhỏm dậy,
nắp quan tài kênh sang một bên. Người ta đã quên đóng đinh nắp áo quan. Tiếng trẻ
con khóc thét vì sợ. Ai cũng ngạc nhiên vì sự việc lạ lùng. Nhiều người tin Chúa đã làm phép lạ ngay giữa nhà thờ. Có
kẻ xầm xì: Suýt nữa thì chôn sống bà lão.
Bà ngã ra nền nhà thờ, ngước lên nhìn gian Cung thánh, làm dấu liên
hồi, miệng lắp bắp, mặt tái mét.
Cả nhà thờ vòng trong vòng ngoài những người, không còn ai khóc
nữa. Quả là một sự lạ cho toàn bộ con chiên của Chúa nơi đây. Bà lão vẫn chưa
nói được. Người ta đưa bà ra cấp cứu. Cái tin người chết sống lại nhanh chóng
được lan truyền, bà bỗng dưng nổi tiếng, được nhiều người phỏng vấn.
Rồi cũng nhạt dần. Không khí trong gia đình lại trở lại như xưa.
Người con dâu vẫn tiếp tục chì chiết mẹ chồng. Người con trai vẫn chơi bời nhậu
nhẹt tới khuya khoắt mới về nhà. Có ngày họ chẳng cả nhìn hay hỏi thăm bà lấy
một tiếng. Ngày ngày trôi qua trong
quạnh vắng, bà rất nhớ tiếng dế, nhớ
những kí ức tuổi thơ. Bà đã bị liệt một nửa người. Mấy ngày liền, khi không còn
nghe tiếng mẹ gắt gỏng, rên hừ hừ nữa,
đôi vợ chồng mới khẽ khàng đẩy cửa vào. Một cảnh tượng đầy ái ngại trong căn phòng đã đập vào mắt
đôi vợ chồng đã trung niên. Chẳng là, họ đã trải vải mưa xuống dưới chiếu của
bà, và để sẵn đồ ăn, sữa, hoa quả hai
ngày nay cho bà cụ. Giờ thì nước tiểu và phân lấm lem xuống chiếu, chảy cả lên
mái tóc rối lòa xòa của bà. Mắt bà nhắm
nghiền, ruồi tranh nhau bâu lên mặt,
khóe mắt bà vẫn có đường nước bé xíu mờ
mờ chảy xuống chỗ nước tiểu rỉ loang khắp chiếu. Trong im lặng, đôi vợ chồng
ngán ngẩm nhìn nhau. Hai ngày tiếp theo bà cũng không ăn được gì, ai hỏi gì bà
cũng không nói được. Họ hàng lại xúm xít
xung quanh. Lại hỏi thăm, bàn tán, rồi ra về trong tâm lí nặng nề. đến một ngày
cuối tuần, khi tất cả mọi người đang lo lắng nhìn khuôn mặt đã hết thần sắc,
quầng mắt đen sì, môi thụt hẳn vào trong của bà, thì người ta đã được nghe câu nói cuối cùng của bà. Sau
một loạt câu hỏi không có tín hiệu trả lời:
- Bà uống sữa nhé
- Bà đi tiểu nhé
- Thay quần áo cho bà nhé
…
Rồi đến câu:
- Xức dầu cho bà nhé. Bỗng như có một buộc vào cổ áo kéo bà lên
vậy, bà hơi nhích, khẽ rên lên:
- Ừ, tạ ơn Chúa.
Khi mặc áo phép, và chịu phép
sức dầu, ăn năn về những việc làm hồi còn sống, bà làm dấu
thánh giá, hôn tượng Chúa Giê-
Su, rồi thở hắt lên một cái thật
mạnh. Bà đã ra đi mãi mãi. Đám tang bà
lần này, rất ít tiếng khóc. Con cháu bà cũng chẳng đông, dù đã bao lần khi còn
sống bà dặn dò các con cháu bà hãy sinh
sôi thật nhiều. Đêm đó, những ngôi sao băng rơi nhiều như để chào đón một linh
hồn thánh thiện đã về trời. Tiếng dế
trong nghĩa trang cũng ngân lên buồn bã, chỉ vắng ánh sao Chổi mà thôi.
BẢN
THỂ LỆ GIẢI VIẾT VĂN ĐƯỜNG TRƯỜNG
Cập
nhật cho cuộc thi lần thứ hai - 2014
GIẢI VIẾT
VĂN ĐƯỜNG TRƯỜNG được Ban mục vụ Văn Hóa và Truyền Thông Giáo phận Qui Nhơn
thực hiện trong khuôn khổ dọn mừng kỷ niệm 400 năm Tin Mừng của Chúa đến với
giáo phận Qui Nhơn (1618-2018), nhằm đào tạo cho Hội Thánh Việt Nam nhiều cây
bút văn xuôi. Thể lệ, chủ đề và cơ cấu tưởng thưởng của cuộc thi được ấn định
như sau.
I. THỂ LỆ
1. Cuộc thi kéo dài sáu
năm, năm năm đầu (2013-2017) mỗi năm trao giải một lần, năm thứ sáu (2018) dành
cho những người đã đạt giải trong các năm trước và trao giải tổng kết.
2. Cuộc thi dành cho
các bạn trẻ Công giáo, trong cũng như ngoài giáo phận Qui Nhơn, dưới 40 tuổi
(năm dự thi – năm sinh theo sổ rửa tội ≤ 40). Người đã đạt giải một lần, các
năm sau có thể dự thi tiếp, dù đã hơn 40 tuổi. Các bạn trẻ dự tòng cần có chứng
từ đang theo học giáo lý dự tòng.
3. Thể loại: Truyện
ngắn, mỗi truyện không quá 3000 từ. Không nhận truyện phóng tác. Phải là sáng
tác mới, chưa đăng báo, website hay blogs và chưa gởi dự thi ở bất cứ đâu.
4. Truyện lấy ý từ một
tác phẩm khác, xin ghi rõ xuất xứ tác phẩm gốc. Nếu bị phát hiện sao chép của
người khác hoặc dựng lại theo ý tác phẩm khác mà không ghi xuất xứ, sẽ bị loại
và cấm thi các năm tiếp theo.
5. Đề tài: Truyện cần
mang nội dung Kitô giáo, có tác dụng xây dựng đức tin cho Dân Chúa và loan báo
Tin mừng cho người chưa biết Chúa.
Mỗi năm, mỗi tác giả có thể tham gia tối đa 05 bài dự thi, có
thể gửi chung một lần hoặc nhiều lần.
6. Chỉ nhận bài dự thi
qua điện thư email, gửi attach file với định dạng . doc (word), không nhận bài gởi qua đường bưu điện.
7. Đầu bài dự thi phải
ghi rõ: họ và tên, bút danh, năm sinh, rửa tội tại đâu, năm nào, địa chỉ nhà, giáo
xứ, giáo phận, số điện thoại liên lạc, địa chỉ email. Dù đã gởi nhiều email dự
thi, đầu mỗi bài đều cần ghi như thế. Những bài thiếu các chi tiết này sẽ không
được nhập hồ sơ dự thi.
8. Mỗi bài dự thi sẽ
được nhập hồ sơ theo lần gởi đầu tiên, mọi chỉnh sửa về sau đều không được chấp
nhận.
9. Địa chỉ nhận bài, xin
gởi cùng lúc về 2 điện chỉ email: tinmunggiesu@gmail. com và gopnhattho@yahoo. com.
10. Thời gian nhận bài:
trước ngày 01-3 mỗi năm. Những bài gửi về muộn hơn sẽ được đưa vào hồ sơ dự thi
năm sau.
11. Tưởng thưởng: Mỗi
năm sẽ có 06 giải thưởng chính thức và 15 giải triển vọng, theo cơ cấu và sinh
hoạt như sẽ nói dưới đây.
12. Kết quả cuộc thi
hằng năm sẽ được công bố ngày 15-8 mỗi năm
13. Lễ trao giải vào
ngày 22-9 mỗi năm.
14. Những tác giả được
vào chung khảo mà không đạt giải sẽ được hỗ trợ một phần tiền xe về dự ngày họp
mặt trao giải.
15. Các thông tin về
cuộc thi sẽ được đăng trên trang mạng giáo phận Qui Nhơn http://www. gpquinhon.
org và những trang mạng ủng hộ chương trình này.
16. Các tác phẩm đạt
giải sẽ được in thành tuyển tập do Ban Tổ Chức giữ bản quyền.
II. TƯỞNG THƯỞNG
Cơ cấu giải thưởng
Mỗi năm, có 6 giải
thưởng chính thức và 15 giải triển vọng. :
- một giải nhất: 20.
000. 000 $VN
- hai giải nhì, mỗi
giải 12. 000. 000
$VN
- ba giải ba, mỗi giải
8. 000. 000 $VN
- 15 giải triển vọng, mỗi
giải 3. 000. 000 $VN
Tuyển tập truyện ngắn
riêng
Ngoài phần
thưởng bằng tiền mặt, những tác giả đạt giải, nếu có nhiều truyện khác có giá
trị, sẽ được Tủ Sách Nước Mặn hỗ trợ xuất bản một tuyển tập riêng dưới 200
trang với những truyện ngắn mang nội dung Kitô giáo.
Những tác
giả không đến dự lễ trao giải sẽ chỉ được nhận 50% tiền giải thưởng và không
được hỗ trợ in tuyển tập riêng.
III. TƯỞNG THƯỞNG DÀNH
CHO ĐỘC GIẢ
1. Bình chọn
Các truyện
dự thi đã qua vòng sơ tuyển sẽ lần lượt được đưa lên mạng internet. Mời độc giả
tham gia bình chọn qua hai câu hỏi: 1. Theo bạn, truyện nào xứng đáng đạt giải
nhất? 2. Có bao nhiêu người cùng ý kiến như bạn? Ba độc giả đáp đúng nhất sẽ
được tặng quà lưu niệm đồng thời được hỗ trợ tiền xe về dự họp mặt trao giải và
hành hương “dấu chân Hàn Mạc Tử”.
2. Giúp phát hiện
trường hợp sao chép
Những độc
giả giúp phát hiện đầu tiên những bài dự thi sao chép của người khác (xin ghi
rõ xuất xứ bài gốc) sẽ được tặng quà lưu niệm đồng thời được hỗ trợ tiền xe về
dự họp mặt trao giải và hành hương “dấu chân Hàn Mạc Tử”.
Ban Tổ
Chức chân thành biết ơn sự giúp đỡ của các ân nhân. Các hỗ trợ tiền bạc hoặc
hiện vật cho cuộc thi xin gởi về: Linh mục Võ Tá Khánh, 116 Trần Hưng Đạo, TP
Qui Nhơn – Email: gopnhattho@yahoo. com – Điện thoại: 0935-424-449.
Qui Nhơn, ngày 21-9-2013
(Điều chỉnh ngày 04-10-2013)
TRƯỞNG BAN TỔ CHỨC
Lm Gioan Phêrô Võ Tá
Khánh (Trăng Thập Tự)
Trưởng Ban MV Văn hóa
Giáo phận Qui Nhơn