Theo ba hiền sĩ phương đông,
con xin là khách lữ hành thứ tư
lên đường tìm Chúa….
Tuy không là người chuyên tâm quan sát các vì sao
cũng chẳng phải kẻ diễn giải những huyền nhiệm cuộc đời.
Con đâu nhìn trời đoán được tương lai,
chỉ biết về quá khứ trên mặt đất này :
Chúa đã thương chúng con vô cùng vô tận.
Dơng duổi, con sẽ kiếm Chúa bất cứ nơi đâu
dù không còn ngôi sao lạ
hay dẫu chỉ có một mình giữa trời đêm băng giá.
Tới tận cùng cuộc sống
tới tận cùng giới hạn của mình.
Bóng tối phủ vây, đường đời quanh quẩn
Chiếc kim la bàn lắc lư hoảng loạn.
May thay còn ánh sao lạ lấp lánh phương xa
như lời Chúa thì thầm to nhỏ :
« Mau lên, Ta đang đợi…
Lễ hội sẽ chưa khởi đầu nếu thiếu vắng con ».
Thấy rồi đây ! Trẻ thơ bên máng cỏ ,
giữa những kẻ nghèo hèn bé nhỏ.
Phải chăng cần quên đi những kiến thức sâu sa,
khoác vào mình tình cảm mục đồng
để nhận biết Trẻ vừa sinh : Người Chăn Chiên tối thượng ?
Rồi mau mắn sấp mình trước Hài nhi Cực Thánh,
con xin làm trẻ thơ ngây ngô
bập bẹ theo thiên sứ tung hô
như đứa con ngoan bé bỏng của Người.
Thanh Phương