Suy Niệm Chúa Nhật 12 Thường Niên, B

 

BÃO TỐ

Mc 4:35-41

Ngày 25.06.2006

 

Hôm qua ngồi nghe sư huynh Phong giảng tĩnh tâm tại giáo xứ Lộ Ðức, Hoa Kỳ, tôi thấy rùng mình khi thấy những cô bé Việt nam bị bán sang các lầu xanh bên Cambodia.  Có những em mới chỉ hơn mười tuổi.  Kết quả một số em bị mắc bệnh liệt kháng và đã sớm kết thúc cuộc đời trong hoang lạnh.  Có cảnh bé thơ Việt nam bị bán đi với giá hai trăm đô.  Nhưng em bị trả lại vì có bệnh liệt kháng.  Suýt nữa em đã bị giết  ngay trước mặt người mua. May thay, đứng trước cảnh đau lòng đó, người mua đành hy sinh mất hai trăm để cứu mạng em.

Những cảnh tang thương đó đã đập vào mắt các bạn trẻ Việt nam hải ngoại.  Sư huynh lạc quan về giới trẻ Việt nam Hải ngoại.  Chỉ cần năm ngàn đô để cứu các cô gái kém may mắn.  Nhưng các bạn trẻ ở Los Angeles đã lạc quyên được mười lăm ngàn.  Với số tiền lớn gấp ba như thế, sư huynh đã hết sức cảm động và đầy tin tưởng xông pha đi tìm đường cứu sống những cô gái đó.  Nhiều nơi các bạn trẻ, như tại Lộ Ðức, tự động đứng ra rửa xe, lạc quyên, hớt tóc giúp người nghèo khổ, bệnh tật, già nua, xây trường học v.v. 

Tất cả những khốn cùng của dân tộc đều do sự nghèo đói.  Ðứng trước biển cả nghèo đói bao la của dân tộc, nhiều người đã tự hỏi : Thiên Chúa ở đâu ?  Chúa có biết gì về những khốn cùng của kiếp người không ?  Chúa đang ngủ hay thức ?  Thất vọng tràn trề.  Thất vọng như những môn đệ của Chúa trên khoang thuyền năm xưa.

Hôm ấy, sau khi rời đám đông sang bờ bên kia (x. Mc 5:35), Chúa Giêsu đã lôi cuốn một số thuyền theo Người.  Chắc lúc đó trời yên bể lặng nên các thuyền mới có thể nối đuôi nhau như thế.  Các thuyền đi đông vừa vui vừa cảm thấy an toàn khi hữu sự.  Chúa Giêsu cũng chỉ là một người ngồi trong khoang thuyền nào đó mà thôi.  Gió biển thổi lên mát quá.  Chúa chìm vào giấc điệp bao giờ không hay.  Chắc Chúa phải ngủ say lắm mới không nghe tiếng các môn đệ đang thi nhau thét gào cùng sóng biển. 

Gió rít mạnh.  Các con thuyền lắc lư quá đến nỗi nước trào vào đầy khoang thuyền (x. Mc 5:38).   Mạnh đến thế mà sóng gió cũng không kéo Chúa ra khỏi giấc nồng.  Ðó là dấu chứng tỏ, sau một ngày hoạt động mục vụ, Chúa bị dân chúng “quần thảo” dữ dội lắm.  Nhưng như thế mới biết tâm hồn Chúa bình an chừng nào !  Quả thế, “ai có tâm hồn trong sạch, mới ngủ được.  Và ai ngủ được đều có tâm hồn trong sạch.”(Péguy 1962:27)  Ðố ai ngủ được như Chúa !

Nhưng Chúa càng bình an, các môn đệ càng bấn loạn lên.  Bao nhiêu chiếc thuyền vẫn không thể nương dựa nhau trong cơn sóng bão.  Bao nhiêu ngư phủ lành nghề vẫn không đủ tài trí bảo đảm an toàn cho bấy nhiêu sinh mạng đang treo sợi mành.  Vận dụng hết năng lực vẫn không tát hết nước ra khỏi các khoang thuyền.  Tình hình càng lúc càng nguy ngập.  Bí quá, các môn đệ mới chợt nhớ đến Thày như giải pháp cuối cùng.  Các ông vội vàng đến kéo Chúa ra khỏi giấc nồng.  Các ông không ngại gài thêm một lời trách móc : “Thày ơi, chúng ta chết đến nơi rồi, Thày chẳng lo gì sao?” (Mc 5:38)  Ðối với các ông, Thày thuộc loại người “vô ăn vô lo.”  Sao Thày vô tư đến thế ?!

Choàng tỉnh khỏi giấc nồng, Thày liền bắt tay vào việc.  Các ông nghĩ, nếu mình không đánh thức, chắc chìm xuống đáy biển Thày vẫn còn ngủ.  Nhưng thực ra, họ đánh thức Thày, hay Thày đánh thức họ ?  Thực tế, họ còn ngủ sâu hơn Thày nữa.  Họ ngủ vùi trong sự hèn nhát và vô tín (x. Mc 5:40).  Bởi vậy, sau khi dẹp tan biển cả, Chúa lôi các ông ra khỏi cảnh tối tăm.  Té ra, chính họ mới cần đánh thức, chứ không phải Chúa.  Chứng kiến cảnh Chúa ra tay uy quyền trên biển cả, họ mới ngạc nhiên về quyền năng vô biên của Chúa.  Từ đó, họ mới biết Chúa là ai.

Nếu chỉ là người phàm, hẳn Chúa không thể nào có quyền năng lớn lao như vậy.  Trước sức mạnh biển cả, họ mất bình tĩnh.  Nhưng trước quyền năng của Chúa, họ mới “hoảng sợ.” (Mc 5:41)   Biển cả có gầm thét cũng chỉ làm cho các ông đâm lo vì sự bất lực của mình.  Nhưng quyền năng Chúa mới thực sự làm cho các ông phải đứng trước một thần lực lớn lao trổi vượt hơn thủy thần như Bơhêmốt, Giao long, Raháp.  Biển cả vẫn là nơi quỷ dữ hoành hành.   Như thế, “Chúa Giêsu chứng tỏ thần lực của Người trên quyền lực sự dữ.” (Các Giờ Kinh Phụng Vụ 2005:184)  Nếu không là Thiên Chúa, làm sao Chúa Giêsu có thể có quyền toàn năng đến như vậy ?!

Ðứng trước những thống khổ mênh mông như biển cả của hàng triệu người Do thái đã bị Ðức Quốc Xã tiêu diệt hồi thế chiến thứ hai, ÐGH Bênêđictô XVI cũng đã ngạc nhiên về sự im lặng  của Chúa.  Có lẽ cũng như các môn đệ trên biển cả, ÐGH cũng thắc mắc : “Thày chẳng lo gì sao ?” (Mc 5:38)  Câu hỏi đó đã dẫn nhiều người xa Chúa.  Nhưng cũng chính thắc mắc đó lại đặt môn đệ trước một mầu nhiệm vô cùng lớn lao.  Mầu nhiệm này vượt quá khả năng con người.  Bởi thế, muốn đi sâu vào mầu nhiệm đó, con người  phải có đức tin.  “Chỉ có lòng tin tưởng vào Chúa Giêsu, Con Thiên Chúa, Ðấng đã chiến thắng quyền lực sữ dữ, mới cho phép họ vượt qua sự sợ hãi.” (Các Giờ Kinh Phụng Vụ 2005:184)  Ðức tin trở thành sức mạnh khiến ta đứng vững trước tất cả mọi giông tố cuộc đời.  Chỉ có đức tin mới là câu trả lời đích xác nhất cho những gì chúng ta đang quan tâm lo lắng hôm nay.  Ðức tin sẽ không trình  bày một Chúa Kitô theo quan điểm loài người (x. 2 Cr 5:16), nhưng một Chúa Kitô đã chết cho mọi người theo đúng ý định Thiên Chúa. 

Cám ơn Chúa vẫn cho đức tin sống mạnh trong các bạn trẻ Việt nam hôm nay.  Nhìn kỹ vào niềm tin tuổi trẻ chúng ta sẽ thấy tất cả sức mạnh của niềm tin.  Bạn trẻ đã mở ra một lối thoát mới cho những bế tắc hôm nay.  Chúng ta có quyền hy vọng và học hỏi nơi các bạn !

Lm. Giuse Đỗ Vân Lực, OP

 

 

 

 


Về Trang Suy Niệm Chủ Nhật Năm B