Vĩnh biệt

Nghe từ “vĩnh biệt” tự nhiên lòng chúng ta chùng xuống. Sao mà thấy xa vời và não lòng quá. Lời vĩnh biệt làm cho lòng xôn sao rụng rời. Một bước hẫng mất mát. Sự hiện diện bị cắt đứt. Không còn gặp nhau nữa. Ra đi mãi mãi ngàn thu. Không phải một Thu mà ngàn Thu. Mỗi độ Thu về, lá cây đổi màu vàng úa và rụng xuống. Cảnh Thu thật buồn. Từng chiếc, từng chiếc lá khô héo và rụng bay theo chiều gió. Lá Thu rơi vĩnh biệt. Từ những lá già đến những lá non mới trổ đều lần lượt ra đi để cành cây trơ trụi. Không có lúc khởi đầu thì cũng chẳng có kết thúc. Không có sinh thì không có tử. Không có lúc chào đời thì không có lúc lìa đời. Không có mối liên hệ thì cũng chẳng có giây phút vĩnh biệt. Liên hệ càng sâu đậm, sự chia ly càng buồn đau. Sự vĩnh biệt chia cách nào mà con tim không rướm máu.

Sinh ra là sự khởi đầu. Chết là đến cùng đích. Sống là cuộc lữ hành. Lữ hành trần thế làm cho chúng ta đi từ trạng thái này đến trạng thái khác. Từ non nớt đến trưởng thành. Từ dại khờ đến sự hiểu biết. Từ yếu đuối đến mạnh sức. Từ sự cô đơn đến tình yêu nồng ấm. Từ vui mừng đến lòng biết ơn. Từ khổ đau đến sự cảm thương và từ sợ hãi đến niềm tin. Niềm tin vào Chúa Kitô đã chết và đã sống lại. Chúa Kitô sống lại là niềm xác tín và là hy vọng của chúng ta.

Chúng ta đang sống nhưng chúng ta không hiểu về mầu nhiệm của sự sống. Hết sống là đi vào cõi chết. Sách Giảng Viên nói rằng có sự ấn định thời gian cho mọi sự: Một thời để chào đời, một thời để lìa thế; một thời để trồng cây, một thời để nhổ cây; một thời để giết chết, một thời để chữa lành; một thời để phá đổ, một thời để xây dựng; một thời để khóc lóc, một thời để vui cười; một thời để than van, một thời để múa nhảy (Gv 3,2-4). Trong cuộc lữ hành dưới thế, mọi người đều trải qua những phát triển căn bản như nhau. Rồi từng người cũng từ từ tách ra khỏi cuộc đồng hành. Giống như khi chúng ta bước lên chuyến tàu và mỗi người xuống một trạm khác nhau. Ai cũng phải xuống trạm. Trạm cuộc đời cũng thế, không ai có thể bỏ cái trạm sau cùng là sự chết.

Có biết bao người khắc khoải đi tìm ý nghĩa của sự chết. Nhiều người không biết rằng sau khi chết, số mệnh mỗi người sẽ ra sao? Chết có phải là hết không? Nếu không, chúng ta sẽ đi về đâu? Trải dài suy tư mọi thời để tìm giải đáp, con người vẫn còn bị bế tắc trước mầu nhiệm của sự chết. Văn minh khoa học giúp con người nghiên cứu học hỏi về sự sống để giúp giữ gìn sức khoẻ và chữa lành những bệnh tật, nhưng khi đã tắt thở thì con người đành bó tay. Khoa học chỉ có thể trả lời cho vấn đề sự sống, sự chết về khía cạnh thực nghiệm và thể chất. Mầu nhiệm của sự chết vẫn là một điều bí ẩn của niềm tin.

Ai trong chúng ta cũng có một chút kinh nghiệm về sự chết mòn. Sự chết của một tế bào, của một sợi tóc rụng xuống và sự chết dần chết mòn của trí khôn quên xót và xác thân hao gầy, đuối sức mỗi ngày. Nhưng không một ai có thể chia sẻ kinh nghiệm của cái chết hoàn toàn khi đã tắt thở lìa đời. Một khắc giây cách biệt muôn đời giữa sự sống và sự chết. Hai thế giới sống chết tách biệt ngàn trùng. Không có chiếc cầu nối liên hệ. Chết là chấm dứt và là vĩnh biệt. Đứng trước cái chết của người thân, chúng ta mới thực sự cảm thấy sự mất mát, đau lòng, tiếc nuối và thương nhớ là dường nào.

Hy vọng là nguồn sống của mỗi người chúng ta. Những người thân thuộc trong gia đình, anh chị em bạn bè và ân nhân tạo thành mỗi liên hệ gần. Càng gần thì càng thân. Thân thuộc thì không muốn chia lìa xa cách. Chúng ta chỉ muốn nói lời tạm biệt, hẹn gặp lại và mong có dịp lại cùng xum họp. Đâu ai muốn cắt bỏ đoạn tuyệt và nhất là nói lời vĩnh biệt. Vĩnh biệt như một bước hẫng. Thôi, người thân đã ra đi và ra đi mãi mãi. Kể từ nay chúng ta không gặp nhau, thấy nhau hay truyện trò với nhau được nữa. Chấm hết rồi.

Biết rằng không sớm thì muộn, ai ai cũng phải ra đi. Có những người ra đi để lại muôn ngàn nhớ thương. Có những người ra đi đã gây sự sầu héo, đơn côi giá lạnh và héo hon cho mảnh hồn còn lại. Sự ra đi đơn côi làm cho nhiều người lo lắng sợ hãi. Trong niềm tin của Kitô hữu, chúng ta tin tưởng rằng chết không phải là hết. Chết chỉ là qua đời. Chết là ra đi vào một thế giới khác. Chết là quy tiên. Chết là tạ thế. Chết là sự tách biệt giữa linh hồn và thể xác. Mỗi người bước vào đời một mình và cũng sẽ ra đi một mình. Cuộc ra đi rất xa không ngày trở lại. Chết là ra đi về nhà Cha. Muốn hưởng hạnh phúc vĩnh cửu phải bước qua cửa ngõ của sự chết. Nói chung, ai cũng sợ phải chết. Cho dù chúng ta tin rằng có chết đi mới được lên thiên đàng nhưng chẳng ai muốn chết sớm. Yêu mến thiên đàng nhưng chúng ta vẫn muốn sống.

Mỗi lần đi cầu nguyện viếng xác, nhìn xác không hồn nằm đó lạnh lẽo. Của cải trần gian trở thành vô nghĩa. Tình đời bon chen xuôi ngược, giờ đây chỉ có hai bàn tay trắng lạnh cóng. Sau ít ngày, thân xác sẽ tiêu tan và trở về cát bụi. Người ra đi là đi vào giấc ngủ ngàn thu. Họ không còn vấn vương bụi trần. Họ vào đời với hay bàn tay trắng và cũng ra đi thanh thản chẳng mang theo chi. Người chết ra đi vĩnh biệt nhưng người sống vẫn tiếp tục cuộc sống với bao thăng trầm. Chúng ta biết rằng cho dù có mặt của chúng ta hay không, tàu vẫn chạy chuyến đi chuyến về mỗi ngày. Mặt trời vẫn vươn lên mỗi buổi sáng và lặn xuống khi chiều về. Xã hội và môi trường chung quanh cứ tiếp tục vận hành.

Trong niềm tin Kitô giáo, chúng ta được ngụp lặn trong tình yêu của Thiên Chúa. Dù sống hay chết, chúng ta đều thuộc về Chúa. Chúa tạo dựng con người có hồn có xác giống hình ảnh của Chúa. Thiên Chúa ban cho con người có tình yêu liên đới để con người được sống trong tình yêu và chết trong tình yêu. Chính Đấng làm chủ sự sống đã hiến mình trên thập giá để diệt trừ sự chết. Sự chết không còn làm chủ được Người nữa như hạt lúa mì bị chôn vùi và hư nát rồi mới sinh bông hạt. Thật, Thầy bảo thật anh em, nếu hạt lúa gieo vào lòng đất mà không chết đi, thì nó vẫn trơ trọi một mình; còn nếu chết đi, nó mới sinh được nhiều hạt khác (Ga 12,24). Chúa Kitô chịu chết để đem lại sự sống cho con người. Chúa Giêsu phán: “Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết, cũng sẽ được sống” (Ga 11,25).

Như vậy, đối diện với sự chết chúng ta không còn phải quá sợ hãi. Sự chết là cửa dẫn chúng ta vào sự sống đời đời. Chúng ta đã có Chúa Giêsu dẫn đường về quê trời. Chính Chúa Giêsu đã hứa: Trong nhà Cha Thầy, có nhiều chỗ ở; nếu không, Thầy đã nói với anh em rồi, vì Thầy đi dọn chỗ cho anh em (Ga 14,2). Tin lời Chúa hứa, chúng ta vững bước trong mọi hoàn cảnh dù sống dù chết. Sau khi lìa cõi trần, chúng ta sẽ được diện kiến với chính là Đấng mà chúng ta tôn thờ. Ngài sẽ đón nhận chúng ta vào nhà Cha trên trời.

Nhớ rằng hành trang về nhà Cha không phải là vàng bạc châu báu ở đời, cũng không là danh vọng trần thế mà là bảo chứng của tình yêu. Bao nhiêu yêu thương chúng ta đã chia sẻ; bao nhiêu việc lành và phúc đức đã thực hiện; khi trở về cõi phúc, chúng ta phải chuẩn bị món quá quý báu dâng Chúa; Chúa không nhận của cải vật chất nhưng Chúa sẽ đón nhận một tâm hồn khắc khoải yêu thương. Chúa sẽ lấp đầy tình yêu trong trái tim rộng mở. Vui sướng biết bao khi được Chúa lại đến đón chúng ta về: Nếu Thầy đi dọn chỗ cho anh em, thì Thầy lại đến và đem anh em về với Thầy, để Thầy ở đâu, anh em cũng ở đó (Ga 14,3).

Tháng Các Linh Hồn là thời gian giúp chúng ta suy nghĩ về chính cuộc đời của mình. Cầu nguyện cho các linh hồn là chúng ta đang cầu nguyện cho chính chúng ta. Rồi một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ tới đích cùng của cuộc đời. Ngày đó đến bất chợt như chớp sáng loè từ chân trời này đến chân trời kia. Chúng ta không biết chính xác ngày giờ. Cách tốt nhất là chúng ta luôn trong tư thế chuẩn bị dầu đèn sẵn sàng. Ngày đó chắc chắn sẽ đến và sẽ là ngày vui mừng xum họp. Niềm tin vào Chúa Kitô Phục Sinh là nguồn hy vọng duy nhất của cuộc lữ hành trần thế này. Chúa Kitô là Chúa của sự sống. Nước của Chúa là nước của kẻ sống. Chúng ta sẽ gặp nhau lại trong Nước của Chúa, nơi đó sẽ không còn khóc lóc, than van, sợ hãi, đau khổ và chia ly. Nước Chúa là nơi xum họp trong an vui hạnh phúc. Nơi đó không có từ ngữ Vĩnh Biệt mà là yêu thương hợp nhất.

Lạy Chúa, con suy tư về sự chết nhưng con vẫn sợ chết. Con muốn được tham dự bàn tiệc Nước Trời nhưng con không muốn dứt tiệc tùng nơi trần thế. Con muốn lên thiên đàng nhưng con lại cứ bám víu của cải trần gian. Con muốn làm điều tốt nhưng con lại cứ sa vào dịp tội. Cuộc lữ hành trần thế còn nhiều chông gai và thử thách. Chúng con vẫn tiếp tục được sống. Sự sống là quà tặng Chúa ban. Thiên Chúa có quyền quyết định số phận của mỗi người. Sự sống dài hay ngắn hoàn toàn nằm trong sự quan phòng của Thiên Chúa. Chúng con xin vâng ý Cha thể hiện dưới đất cũng như trên trời. Chúng con chỉ biết dâng lời cảm tạ và ngợi khen Chúa đã cho chúng con sống ngày hôm nay trọn vẹn trong tình yêu của Chúa.

Lm. Giuse Trần Việt Hùng

(emty.org Cập nhật: 12/11/2011 - 23:02:18)