Một người đàn ông đi qua chỗ đàn voi đang
đứng. Bất chợt ông dừng lại, ngạc nhiên khi thấy những con voi to lớn này chỉ bị
cầm giữ bởi một sợi dây thừng nhỏ buộc phía chân trước. Không hề có xích sắt,
cũng chẳng có chuồng giam. Có thể thấy rõ, hiển nhiên, lũ voi có đủ khả năng để
dứt đứt dây, chạy đi bất cứ lúc nào. Nhưng không hiểu vì sao, chúng vẫn chưa
làm vậy.
Người
đàn ông trông thấy người quản tượng đứng gần đó. Ông hỏi anh ta
-
Tại sao
lũ voi cứ đứng yên vậy mà không hề có vẻ muốn tháo chạy ?
Người quản tượng đáp,
-
Ồ !
khi chúng còn nhỏ, chúng bé hơn thế này rất nhiều, chúng tôi vẫn dùng loại dây
thừng cỡ đó để buộc chúng lại. Ở độ tuổi đó, dây như vậy là đủ giữ chúng rồi.
Nhưng khi đã lớn hơn, lũ voi vẫn tin mình không thể dứt nổi những sợi dây thừng
này. Chúng cho rằng, sợi dây thừng ngày xưa vẫn có thể giữ chúng được, thế là
chẳng bao giờ chúng có ý nghĩ dứt bỏ dây và chạy đi”.
Nhiều khi có bao sợi dây
« định kiến » trong cuộc đời trói buộc khiến chúng ta cứ lẩn quẩn
quanh mình và đám đông, với cách sống, tình cảm, lối suy nghĩ của riêng
mình : « Người này nhất định là thế này... Công việc kia khó lắm...
Mình luôn luôn đúng và nói phải...Tôi yêu ghét người này kẻ nọ vì có lý do
riêng... ». Chúng ta như đàn voi khổng lồ mạnh mẽ nhưng lại không tự do,
tự tại. Việc dứt bỏ những cố chấp cần sự thay đổi chính mình và lòng quả quyết.
Những trở ngại khó khăn có thể mất đi hay vẫn còn đó, nhưng cuộc đời và con
người chúng ta sẽ khác, khi can đảm xa
rời lối sống nô lệ, vô tâm.
Hải Hà sưu tầm