Chuyện của
ốc sên
Vào một ngày nọ,
Ốc sên con hỏi mẹ:
-
Mẹ ơi! Tại sao
chúng ta từ khi sinh ra phải đeo
cái bình vừa nặng vừa
cứng trên lưng như thế?
Thật mệt chết đi được!
-
Vì cơ thể chúng
ta không có xương để chống
đỡ, chỉ có
thể bò, mà
bò cũng không
nhanh – Ốc sên mẹ nói.
-
Chị sâu róm không
có xương cũng bò chẳng
nhanh, tại sao chị ấy
không đeo cái bình vừa
nặng vừa cứng đó ?
-
Vì chị sâu róm
sẽ biến thành
bướm, bầu trời sẽ bảo
vệ chị ấy.
-
Nhưng em giun đất
cũng không có xương, cũng
bò chẳng nhanh, cũng không
biến hoá được, tại sao
em ấy không
đeo cái bình
vừa nặng vừa cứng đó?
-
Vì em giun đất
sẽ chui xuống
đất, lòng đất sẽ bảo
vệ em ấy”.
Ốc sên con bật khóc,
nói:
-
Chúng ta thật đáng thương,
bầu trời không bảo vệ
chúng ta, lòng đất cũng chẳng
che chở chúng
ta.
-
Vì vậy mà chúng
ta có cái bình!” – Ốc sên
mẹ an ủi con – Chúng ta không dựa vào bầu
trời, cũng chẳng dựa vào
lòng đất mà phải dựa
vào chính bản thân chúng
ta.
Nhiều
khi người ta ỷ lại vì sợ khó
khăn, hoặc chính khó khăn
làm con người ỷ lại. Thật ra có
lúc nhờ người
không bằng cậy vào mình.
Ngạn ngữ Pháp có câu
« Hãy tự giúp mình rồi
Trời sẽ giúp
« (Aide-toi et Ciel t’aidera). Ý chí sẽ cho chúng
ta thêm sức mạnh và niềm
vui tự tạo
sẽ là niềm vui lớn đem
tới sự bất
ngờ.
Hải Hà sưu tầm