NGÔI SAO GIÁNG SINH

Ân-Giang

Tin Mừng Thánh Matthêu trình thuật rằng:”Khi Đức Chúa Giêsu ra đời tại Bêlem,miền Giuđê,thời vua Hêrôđê  trị vì,có mấy nhà chiêm tinh từ Phương Đông đến Giêrusalem (tìm gặp vua Hêrôđê) và hỏi:”Đức Vua dân Do Thái mới sinh,hiện ở đâu? Chúng tôi  đã nhìn thấy vì sao của Người xuất hiện bên Phương Đông,nên hcúng tôi đến báo lay Người” (Mt 1,1-3)..”Nghe nhà vua nói thế,họ ra đi.Bấy giờ ngôi sao họ đã thấy ở Phương Đông,lại dẫn  đường cho họ đến tận nơi Hài Ni ở,mới dừng lại. Trông thấy ngôi sao họ mừng rỡ vô cùng”  (Mt 2,9 – 10).

                                      ------------------------

Câu truyện NGÔI SAO GIÁNG SINH là câu truyện không một tín hữu Thiên Chúa Giáo nào lại không biết,vì  nó không phải chỉ đóng khung trong Đức tin và  Tin Mừng,mà đã trở thành một truyền thuyết dân gian Thiên-Chúa-giáo.

Ngày nay,trong hàng ngàn bài ca giáng sinh,bài ca sau đây của tác giả John H.Hopkins nói về Ngôi Sao Giáng Sinh khá đặc biệt:

We three kings of Orient are

Bearing gifts we traverse afar,

Field and fountain, Moor and mountain,

Following wonder star

Oh star of wonder

Star of night,

Star of royal beauty bright

Westard leading, still proceeding,

Guide us to thy perfect light.

 

Xin tạm mô phỏng :

Chúng tôi,ba vua Phương Đông/ Tay bưng của lễ băng đồng vượt sông.

Núi cao,truông rộng vẫn trông/  Theo vì Sao sáng soi không lạc đường.

Ôi,sao sáng đẹp khôn lường../ Sao đêm chiếu tỏ hướng phương chỉ đường

Vì sao của Đấng quân vương/  Hướng Tây soi lối dặm trường bước theo.

Dẫn đường cho chúng tôi vào/  Nơi Ánh Sáng thật tuôn trào vô chung.

Từ khi Thánh Phanxicô Khó Khăn sáng kiến ra cách làm hang đá giáng –sinh (vào lễ Sinh Nhật năm 1223) và tục làm hang đá giáng sinh trở nên rất thịnh hành từ Công-Đồng Triđentinô (1553) trở  đi,những hang giáng-sinh đặt trong các thánh đường,hoặïc tại tư gia,đều có một ngôi sao để ứng với sự trình thuật của Tin Mừng.

Trước năm 1975 ở miền Nam Việt-Nam,đặc biệt tại vùng ngọai ô Sàigòn, ngay từ đầu tháng chạp dương lịch,người ta đã thấy “chợ Sinh-nhật”  nhóm họp ở khu Ông Tạ (là khu đông đảo người bắc Công-giáo di cư năm 1954). Từ Hòa Hưng đi lên,tại quảng “nhà giây thép gió”,hai bên  đường Lê-Văn-Duyệt nối dài,sao giấy đủ kiểu  đủ màu treo chi-chít,và những hang đá giả đủ cở làm thật khéo,bày la liệt từ trong ta tới lề đường của hầu hết các tiệm trên toàn Ngả  Ba “Lê-Văn-Duyệt và Thoại Ngọc Hầu”. Chẳng cứ  gì người Công-giáo Sàigòn,hầu như ai cũng mua ít là một ngôi sao giấy,để treo trước cửa nhà  vào đêm giáng-sinh,mà cả những đồng bào ngoài Công-giáo cũng nhiều người mua sao giấy về treo, để mừng Lễ Giáng-Sinh nữa,vì ngày Lễ Giáng-Sinh đã trở thành gần như một thứ lễ hội dân-gian rồi.Làm hang đá phải có vì sao giáng-sinh và mua sao giấy về treo trước nhà trong đêm Sinh-Nhật,là một tục lệ rất phổ cập của tín hữu miền nam Việt-Nam,tục lệ nói lên niềm tin vững vàng của các tín hữu vào Tin Mừng Chúa Giêsu.

Nhưng thật ra cách nay trên hai ngàn năm,khi Chúa Giêsu sinh ra,liệu đã có ‘VÌ SAO THỦ MỆNH”  của Người xuất hiện trên vòm trời như các nhà  chiêm tinh Phương Đông nói hay chăng?Thắc mắc nầy không phải bây giờ mới được đặt ra,mà vấn  đề “Ngôi Sao Giáng Sinh”vốn là đề tài quan-trọng,không những đối với chúng ta,mà còn đối với các giới bác học nhiều nghành của thế giới nữa. Những người được ơn tin vào Chúa Giêsu thì đi tìm ngôi sao giáng sinh để xác nhận sự ra đời của  Đấng Cứu-Thế là một sự thực đã xảy ra vào đúng năm-tháng-ngày-giờ ấy. Những kẻ  chưa có duyên tin vào Thiên Chúa thì đi tìm ngôi sao giáng sinh để biết thực hư như thế nào. Sở dĩ như vậy,vì các Tin Mừng của Thánh Matthêu và Luca không trình thuật sự giáng sinh của Chúa với ngày tháng rõ rệt,nhưng chỉ trình thuật những sự việc,mà ngôi sao giáng sinh soi đường cho các nhà chiêm-tinh Phương Đông,là một trong những dữ kiện quan trọng.

..............

     Ngay từ thế kỷ XVIII,là  khi tinh thần khoa học thực nghiệm và những tư  duy của các triết-gia bắt đầu vượt thóat khỏi  ảnh-hưởng tốt đẹp của Giáo-Hội,nhìn thấy viễn tượng và nguy cơ ác hiểm tàn phá của tư  tưởng duy vật đối với nhân lọai,Giáo Hội đã khôn-ngoan tìm cách giữ cho quảng-đại quần chúng nhân lọai khỏi bị những sai lầm của khoa học vật chất và những tư duy vô thần thương tổn và  tác hại đến họ.Giáo Hội thấy sự Chúa giáng trần là một điều tối quan trọng,vì đó là Mầu Nhiệm của Tình Yêu,liên quan đến bản tình Thiên Chúa,đến sự Chúa yêu thương nhân lọai,nên  đã tạo dựng lòai người và từ thuở vô  cùng,thấy ta lạc vào sa ngã,nên đã thiết lập công cuộc cứu độ cho ta,ơn Cứu-độ ấy thể-hiện và khởi đầu bằng sự Chúa Cứu Thế  giáng sinh.

    Để thiết tha nhắc nhở và khôn ngoan bảo vệ tòan thể con cái mình, Giáo Hội  đã dùng cảnh Giáng-sinh làm phương tiện.Do đó tại nhiều nơi, Giáo Hội đã động viên các nghệ sĩ  dân gian tạc những nhân vật của cảnh Sinh-Nhật,từ  Chúa Hài Đồng nằm trong máng cỏ,từ Đức Maria,thánh Giuse,cho tới các mục đồng và những nhà chiêm tinh Phương Đông tới thờ lạy Chúa,lại tạc cả  những chiên,bò lừa.Những điêu khắc phẩm nầy thực hiện trên gỗ và sơn sặc sỡ đủ màu.

   Một chi tiết rất đáng chú ý,là  nhân vật nào trong họat cảnh Giáng-sinh cũng được  điêu khắc theo hình dạng,phong thái,đặc trưng của nhân vật ấy,như các mục đồng phải là những thiếu niên đồng quê Do Thái,các chiêm tinh gia,từ  nước da tới y phục,đều tô vẽ theo những bậc trí giả tôn qúi của những xứ Phương-Đông đương thời,như Chalđê,Babylon, Syria,… Lẽ  dĩ nhiên ngôi sao Giáng Sinh cũng đã được khắc ngay trên đỉnh hang đá,với những tia sáng chiếu dọi thẳng vào cửa hang,làm nổi bật họat cảnh sinh-nhật,y như trình thuật của các Thánh sử vậy.

..................

   Nhưng đối với các học giả thế giới những thế kỷ gần đây,ngôi sao giáng sinh là thực hay hư? 

   Có một số đông sử gia uy tín xác nhận việc Chúa Giêsu sinh ra là một sự kiện lịch sử,nhưng các nhà thiên-văn thì chưa hẳn tin tưởng như thế. Họ còn ra sức tìm tòi,đến độ thành lập cả những viện nghiên-cứu chuyên  đề về ngôi sao Belem để đi tìm hành tung “Vì  Sao của Đức Giêsu” (MIRA,California,Hoa Kỳ,thành lập mới vài ba thập niên gần đây).

    Theo các sử gia,mặc dù một số  đông tin tưởng Chúa Giêsu đã sinh ra,nhưng họ chưa xác định rõ rệt năm tháng ngày giờ sinh của Người. Theo chuyên môn của họ,người thì cho Chúa  đã sinh vào khỏang từ năm 12 trước CN tới năm 5 trước CN;người lại nói vào khỏang từ * trước CN tới 4 trước CN…Cho tới nay,hết thảy vấn đề niên  đại giáng sinh vẫn còn là giả thuyết,là  dự đóan….

   Dựa trên các phác họa thời gian giáng sinh của Chúa Giêsu do các  nhà sử học đưa ra,và ngôi sao là trình thuật trong Tin Mừng Matthêu,các nhà thiên-văn cũng đưa ra nhiều nhận định: Có  người cho rằng,cái mà các chiêm tinh gia Phương Đông gọi là “vì sao của Chúa Giêsu”,thực ra chỉ  là một ngôi sao chổi.Họ đã truy tìm và liệt kê được mấy ngôi sao chổi xuất hiện vào khỏang thời gian dự đóan Chúa giáng-sinh.Nhưng các chiêm tinh gia lại tuyệt đối không chấp nhận,vì theo thuật chiêm tinh,sao chổi vốn mang ý nghĩa XẤU chứ không phải là ngôi sao hồng phúc báo tin-mừng của bậc  đế-vương sinh ra. Theo thuật chiêm tinh thời cổ đại Tây-phương,người ta tin rằng sao chổi xuất hiện là  điềm xấu,báo trước những sự chẳng lành,như  chiến tranh,giặc giã,hạn hán,mất mùa,đói khát …  tuyệt không thể là ngôi sao của Đấng Cứu Thế được.

   Một số nhà thiên-văn khác cho ngôi sao giáng sinh chính là thứ ánh sáng phát sinh từ  sự bùng nổ của một thiên thể có từ  lúc vũ trụ ra đời,tức những vì sao nguyên sơ.Nhưng nếu chỉ là tia sáng của một ngôi sao vừa ra đời do sự bùng nổ của ngôi mẫu-tinh nguyên sơ,thì tia sáng ấy làm sao lại dẫn đường cho các nhà chiêm tinh Phương Đông được..?

   Một số nhà thiên văn khác cho ngôi sao giáng sinh thực ra là tình trạng “sắp hàng”của những hành tinh thuộc thái-dương-hệ chúng ra.Nhà  thiên văn danh tiếng Johannes Kepler (1571 – 1630),là  nhân vật rất thích thú trong việc đi tìm ngôi sao giáng sinh,đã cho rằng đây là hiệu ứng của sự “sắp hàng” của Mộc Tinh (Jupiter) và Thủy-Tinh (Saturne) và ngay sau đó lại thêm một vụ sao nổ trong giải ngân hà nữa.Ông Kepler nói sự kiện nầy xãy ra vào năm 7 trước công-nguyên.

   Gần đây nhiều nhà thiên văn thế  giới mang ra những giải thích rất khoa học,để chứng minh ngôi sao giáng sinh.

    Năm 1986,nhân khi sao chổi Halley xuất hiện,nhà  thiên-văn Nga Alexandre Reznikov cho rằng “ngôi sao Bêlem”xưa chính là sao Zabulon xuất hiện trên trục sao chổi Halley.Hiện tượng nầy xuất hiện vào năm 12 trước CN. Cách đây chưa  đầy năm năm,nhà thiên văn Hoa-Kỳ Michael Molnar,thuộc trường đại học Rutgers University,bang New Kersey,đã làm sáng tỏ hơn trường hợp xuất hiện của ngôi sao Bêlem, không phải là một hiện tượng cựu tinh nổ mà  sinh tân tinh,cũng không phải là sự xuất hiện của sao chổi,mà là sự sắp hàng của sao Mộc Tinh và sao Aries,trong khi đó có sự đi qua của Mặt Trăng. Hiện tượng nầy xãy ra vào đúng ngày 17 tháng Tư năm thứ 6 trước CN. Theo khoa chiêm tinh thời cổ La  Mã, Mộc Tinh vốn là sao mang ý  nghĩa giáng sinh hoặc băng hà của một bậc đế vương,tùy khi Mộc-Tinh xuất hiện hay biến đi.Theo giáo sư Molnar,ngôi sao Bêlem chính là Mộc-Tinh trong trường hợp nầy.

   Để đi tới kết luận nầy,trong quá  trình khảo cứu,nhà thiên văn Molnar đã quan sát hình đúc trên các đồng bạc La Mã. Ông cũng tìm thấy hiện tượng tinh tú vừa nói trên đây,được Firmicus Maternus,một chiêm-tinh-gia La Mã,viết trong  cuốn  “Mathesis” vào năm 334 sau CN. Firmicus chú tâm viết cuốn Mathesis,trong đó trình bày hiện tượng thiên thể  xãy ra vào ngày 17 tháng tư năm 6 trước CN,cốt  để xác minh ngày giáng sinh của Chúa Giêsu,nhưng  sau khi trở thành tín hữu,ông không dám nhắc gì tới khía cạnh chiêm tinh về ngôi sao giáng sinh nữa,vì  đương thời các tín hữu tuyệt đối không ưa nói tới những gì không do linh hứng của Thiên Chúa.

  Nói tóm lại,về ngôi sao giáng sinh,thiên văn Tây Phương đã đi tới những giả thuyết sau đây:

- Ngôi sao giáng sinh chính là sao chổi Halley,xuất hiện ở năm 12 trước CN.

- Ngôi sao giáng sinh chính là sự “sắp hàng”giữa Mộc-Tinh và Thổ Tinh,xãy ra ba đợt: ngày 29 tháng 5,ngày 29 tháng 9 và ngày 5 tháng 12,thuộc năm 7 trước CN,trong vùng Chòm Song-Ngư.

- Ngôi sao giáng sinh chính là sao chổi,xuất hiện trong Cung ma-Kiệt (Capricorne) vào năm 6 trước CN.

- Ngôi sao giáng sinh chính là sự xuất hiện một cuộc tan tinh trong khu vực Chòm Phương-Hòang,vào năm 5 trước CN.

- Ngôi sao giáng sinh chính là hiệu ứng của sự “sắp hàng” giữa Mộc Tinh và Kim-Tinh (Venus) vào ngày 17 tháng 6 năm 2 trước CN.

  Trên đây là những giả thuyết  do các nhà htiên văn đưa ra.Tuy nhiên,muốn xác  định đâu là ngôi Sao Giáng Sinh đích thực,tưởng còn phải căn cứ vào những chi tiết lịch sử  và thực tế khác nữa.

    Theo trình thuật của Tin Mừng,ta có  thể hiểu rằng ngay từ giờ phút Chúa hài  Đồng sinh ra,ngôi sao định mệnh của Người tất đã xuất hiện trên vòm trời rồu.Chính các nhà chiêm tinh Phương Đông nói rõ điều nầy,vì dù họ  ở nhiều nơi khác nhau,nhưng đã cùng nhìn thấy  “vì sao lạ” của  một bậc đế vương,mà  theo chuyên môn của họ,ngôi sao ấy là của Vua Do-Thái mới giáng sinh.Nhìn thấy vì sao lạ và truy tung xong,ai nấy lập tức ra đi theo dẫn đường của Ngôi kỳ tinh ấy,lặn lội tìm tới nơi vị vua mới sinh kai,để thờ lạy Người. Họ đã lên  đường hướng về Phương Tây, vì nước của họ  nằm về phía đông của xứ Do-Thái và  dĩ nhiên rất mực xa xôi.

  Nói về ngôi sao Bêlem là phải nói đến “Ba Vua”,tức là các nhà chiêm-tinh Phương Đông trong Tin Mừng đã trình thuật. Vậy HỌ LÀ AI?

  Theo tiến sĩ sử gia Craig Chester,chiêm tinh gia Phương Đông tới thờ lạy Chúa Hài Đồng không chỉ có một người,nhưng nhiều người (sách vở  dùng chữ “magi”,tức số nhiều của “magus”),ít là ba người,vì lễ vật của họ gồm ba thứ: vàng,nhủ hương và một dược. Họ  là những chiêm tinh gia làm việc tại chốn cung đình nước họ,trong vai trò cố vấn nhà vua,ít khi ra khỏi triều và chẳng bao giờ đi xa,nhất là  ra khỏi nước,ngọai trứ những trường hợp được cử thay mặt quốc-vương họ,để xuất ngọai tham dự  những cuộc đăng quang của các vua chúa lân quốc.

   Chiêm-tinh-gia,hay là “tinh quan”,đều là  những bậc trí thức,học giả uyên bác và  khôn ngoan có thừa. Họ phục vụ liên tục,từ  triều đại nầy qua triều đại khác,không chỉ  vì một đời vua,mà vì quyền lợi của nhiều triều đại,của cả dân tộc họ. Xưng mình từ Phương Đông tới,họ có thể là  những nhân vật của Bái-Hỏa-giáo hoặc là dân cổ  Iran,hay dân Ba Tư, dân Ả Rập,mà cũng có  thể là những kiều dân gốc Do Thái từng bị  lưu đầy ở Babylon và các xứ khác.

                       

     Một tài liệu viết từ thế  kỷ thứ VI sau CN bằng tiếng “Araméen”(một thứ  ngôn ngữ thịnh hành khắp vùng Cận Đông từ  thế kỷ thứ VIII trước CN.Ngôn ngữ nầy tàn lụi khi xãy ra chiến tranh xâm lăng Ả-rập.Chính Chúa Giêsu cũng nói ngôn ngữ nầy,ngòai tiếng Hê-brơ  là tiếng mẹ đẻ của Ngài),cho biết tên gọi của ba nhà chiêm tinh Phương Đông là Melko (hay Melchior),Balthasar và Gaspard. Vấn đề tên Ba Vua mãi tới thế  kỷ IX mới được Giáo hội Latinh đặt ra.

   Họ đã tới Giuđê vào lúc nào?

   Theo nghiên cứu của các nhà thiên văn,rất có thể họ đã có mặt ở xứ  Giuđê vào thời gian từ năm 1 trước CN và có  thể vào lối cuối Hạ sang đầu Thu,lúc ấy thời tiết vùng Bêlem còn ấm áp.

   Cho tới nay nhiều ngừơi vô ý vẫn lầm tưởng các nhà chiêm tinh Phương-Đông tới thờ  lạy Chúa tại chính hang đá Bêlem,vào ngày Chúa Giáng-Sinh. Điều nầy không đúng vì,như Tin Mừng Matthêu trình thuật “các chiêm tinh gia đã thấy ngôi sao của Chúa Hài Đồng từ khi họ còn ở nhà”(Mt 2,2). Rồi họ mới lên đường đi thờ lạy Chúa. Trên lưng lạc đà,  băng qua các sa mạc hoang vu và núi đồi trùng điệp,hành trình của họ  không những gian truân vất vả,mà còn diệu vợi xa xôi,lâu ra thì cả mười mấy tháng ròng,mà  nhanh thì cũng cả hàng năm hoặc tám chín tháng là ít. Cho nên khi tới nơi,”họ vào nhà,thấy Hài Nhi với thân mẫu là Bà Maria ..liền sấp mình bái lạy Người…”(Mt 2,11).

   Tính theo lối Á-Đông,lúc ấy có  thể Chúa Giêsu đã lên hai lên ba rồi và Thánh Gia đã trú ngụ tại một căn nhà đâu đó trong thành Bêlem,chứ không phải là hang đá nữa. Điều nầy khá chính xác,nếu ta nhớ tới lệnh của Hêrôđê đại vương đã ra cho thuộc cấp rằng “phải tàn sát hết thảy những trẻ anh nhi từ  hai tuổi trở xuống sống trong thành Bêlem”.

    Một chi tiết quan trọng khác liên quan đến Ngôi Sao Giáng Sinh,là nó đã xuất hiện từ  ngày Chúa giáng trần và tồn tại cho tới ít là  sau khi các nhà chiêm tinh Phương-Đông rời Bêlem ra về.gôi sao nầy đã được nhìn thấy ở Phương Đông,nó dẫn đường cho ba nhà chiêm tinh ở  ba xứ khác nhau, nhưng trên đường đi tìm Chúa,họ  đã nhờ ngôi sao dẫn đường mà gặp được nhau,để cùng tới Giuđê.Nhưng khi họ tới Giêrusalem thì ngôi sao bỗng nhiên lặn mất,làm họ lo lắng,bối rối,thất vọng,phải ghé gặp vua Hêrôđê để hỏi thăm. Khi ra khỏi cung điện Vua Hêrôđê,họ vui mừng vì ngôi sao dẫn đường lại xuất hiện,dẫn họ tới tận thành Bêlem, nơi Chúa Giêsu đang tạm cư. Cho nên,nếu muốn dựa vào các giả thuyết do các nhà  thiên văn đề ra để đi tìm niên đại Giáng sinh đích xác của Chúa, người ta chớ nên quên những chi tiết trên đây của ngôi sao đã dẫn đường các nhà chiêm tinh Phương Đông.

   Ta vừa xét qua ngôi sao giang-sinh theo quan điểm thiên văn và chiêm tinh Tây Phương.Nhưng những quan điểm nầy của Đông Phương (tiêu biểu là Trung Hoa) lại khác với Tây Phương,do đó ta cũng nên tìm hiểu cho biết xem vấn đề “vì sao của Chúa Giêsu”  như thế nào theo quan niệm  và kiến thức  Đông Phương.

*        *

    Theo linh-mục học giả Joseph Needham,thiên văn Trung Hoa thời cổ đã có những kiến thức về thiên thể rất mực phong phú.

    Sử ký Thiên-quan-thư của Tư-Mã-Thiên và Tả Truyện có ghi: ngay từ  thời nhà Thương (1783 trước CN),nhưng nhân vật như  Vu-Hàm,Hy Hoa, Trọng Lê,là những nhà chiêm-tinh nổi tiếng trong thiên hạ.Chính ông Hy-Hòa đã được nhà vua phái đi dựng nêu để đo bóng mặt trời ở tứ phương. Tại chốn cung-đình thời nào cũng có chức “Tinh quan”,tức là những nhà thiên-văn kiêm chiêm tinh,chuyên lo việc nghiên cứu các hiện tượng xảy ra trên bầu trời,rồi đối chiếu với sự việc diễn ra dưới đất,để tìm ra giải thích chính đáng,giúp nhà vua kịp thời tư chính và biết đường trị nước an dân. Đó là  công việc “Đàm Thiên”,”Thuyết Địa”  và “lau65n Nhân” của các bận Thái-sư,quốc sư  thuộc các triều đại,vì người trung Hoa tin rằng Trời Đất và Con Người (Tam tài Thiên Địa Nhân) có lên hệ hết sức mật thiết với nhau,nên Thiên văn,địa lý và nhân sinh đều cùng một mối.Nói cách khác,hiện tượng thiên văn (Thiên) sẽ làm phát sinh họa phúc dưới Đất (địa nhân) và sự việc dưới đất sẽ phản ánh trên trời,tỷ như  một ông vua có hành vi thất đức thì trên trời sẽ thể hiện qua hiện tượng nhật-thực,v..v.. Sử Ký Tư-Mã-Thiên viết:”thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc dài 242 năm,trong đó xãy ra 36 lần nhật thực,sao chổi xuất hiện ba lần,thời Tống-Tương-Công có hiện tượng mưa sao. Những biến dị tinh tướng ấy  đều tương ứng với những  đại biến hóa dưới nhân gian thế nào: Vua nhà Chu nhu nhược,chư  hầu lại lớn mạnh lên,dẫn đến cuộc Ngũ-Bá  Tranh Hùng…”.

   Từ lưu-vực hai sông Hòang-Hà và  Dương-Tử,ban đêm nhìn lên trời, người Trung Hoa thấy một ngôi sao rất rõ,vị trí không thay đổi,làm thành điểm trung ương của bầu trời,tức là cái trục,mà  hết thảy cácvì sao khác đều xoay quanh trục nầy. Họ gọi sao đó là “Bắc Thần”(nghĩa là sao ở phía bắc,tức là sao Bắc Đầu). Chung qunh sát với sao Bắc-Đầu có ba khu sao chính,thiên văn Trung-Hoa gọi là “Thiên Tam Viên”,gồm có “Tứ-vi-viên”,tức khu sao Tứ-Vi,”Thái-Vi-Viên”,tức là khu sao Thái Vi và “Thiên-Thị-viên”tức là khu sao “chờ trời”. Khu Thiên-Thị-viên là vùng để các nhà chiêm tinh quan sát và theo dõi sự xuất sinh của các Vị đế vương,các bậc vĩ nhân.

        Xa xa chung quanh Thiên-Tam-viên là hai mươi tám chòm sao đặc biệt,mỗi chòm có  một vị sao chính gộp lại gọi là Nhị Thập Bát Tú”,chia ra đóng ở bốn phương của Thiên-Tam-Viên,mỗi phương bảy ngôi. Nhà thiên văn Trung Hoa dùng hai mươi tám con vật mà đặt tên cho. Nhạc sĩ Phạm Duy từng đã trích dùng một số tên của Nhị-Thập Bát-Tú  trong “Bài ca Sao” của ông.

    Mặt trời là ngôi thiên thể vĩ  đại chuyển vận chung quanh trái đất,vẻ ra một vòng tròn,gọi là “Vòng hòang đạo”,vòng nầy chia làm mười hai “cung”,gọi là “Thập Nhị địa chi”,tức TÝ,SỮU,DẦN,MÃO,THÌN,TỊ, NGỌ,  MÙI,THÂN,DẬU.TUẤT,HỢI. Những tên nầy dùng đặt cho Năm-Thánh-Ngày-Giờ trong Aâm-lịch và dùng trong  Ngũ-Thuật Trung Hoa. 

   Mặt trời cùng với Mặt Trăng và năm ngôi sao lặn di chuyển chung quanh mặt trời họp lại,gọi là  “Thất Chính”,tức THÁI DƯƠNG (mặt trời), Thái Aâm (mặt trăng),Thủy Tinh (Mercure),Mộc Tinh (Jupiter),Hỏa Tinh (Mars),Thổ  Tinh (Saturne)Kim Tinh (Venus). Đó là Aâm Dương và  Ngũ Hành trong Dịch-thuyết,mà cũng là biểu tượng của đạo thái hòa và nhân luân ngũ  thường vậy.

   Đối với chiêm-tinh-gia Trung Hoa,từ sao Bắc Thần,Tam-Thiên-Viên,Nhị Thập Bát Tú,Thất Chính,tới Thập Nhị F9ịa-Chi,v..v..hết thảy đều là  những biểu tượng,mỗi thứ đều mang ý nghĩa tự thân,khi nhiều sao kết hợp lại thì có  ý nghĩa phức hợp.Những điều nầy có ghi chép trong các “Tinh Thư”vá các sách thuộc Ngũ-Thuật (như đào Kim Ca,Vũ Bị đăng đàn,Thái Ất,Xuân Thu,v..v..). Nhà bác học Lê-Quý-Đôn nước ta cũng viết về điều nầy trong cuốn “Thái Ất dị  giản lục”của Oâng vào năm 1767.Những ý nghĩa  đó thể hiện nơi nhân-sinh tại nhân gian,liên quan tới từ bậc cai trị tới kẻ cùng dân. Theo quan niệm chiêm tinh Đông Phương (cũng như ta đã thấy trong Tây Phương),do liên hệ Tam Tài,nên mỗi con người sinh ra đều có một “Vì Sao Thủ Mệnh”.Sao thủ mệnh mà khoa chiêm-tinh Trung Hoa nêu rõ  nhất,đó là ngôi “chính tinh” đóng tại  “Mệnh Viên” trong là số tử-vi của mỗi người.

     Đối với nhà chiêm-tinh,lá  số tử vi của mỗi người là bản họa lại tình trạng và vị thế một số thuên thể  liên quan,trên vòm trời vào đúng giây phút người đó sinh ra.Trong tinh đồ lúc ấy,vì sao thủ mệnh của đương sự xuất hiện và tồn tại cho tới khi người đó tận số.

      Tuy nói là mỗi con người sinh ra đều có một vì sao định mệnh xuất hiện trên vòm trời,nhưng ngôi sao thủ mệnh của thường nhân chỉ là những vì sao nhỏ,khuất lẫn trong những đám thiên thể,mù mịt trong giải Ngân Hà  và ácc đám tinh vân. Chỉ có những ngôi sao thủ mệnh của các bậc đế vương,hoặc những vĩ nhân củ nhân lọai,mới xuất hiện rõ rệt trên vòm trời và các nhà chiêm-tinh có thể  nhận thấy rõ ràng được. Cho nên,đọc Tam-Quốc-Chí  ta thấy: trong lúc điều binh đánh nhau với quân Thục,hàng đêm Tư-Mã-Ý vẫn ngẩng mặt nhìn trời,theo dõi ngôi sao thủ mệnh của Gia-Cát-Lượng,để rồi một hôm y at khấp khởi mừng thầm,rằng Khổng Minh hẳn đã qui-tiên,vì Tư Mã ý đã chính mắt nhìn thấy “vì sao thủ mệnh”của quân-sư  Hầu Chúa,một vì sao đã rơi xong rồi bay vào trại Thục.

  Vì quan niệm như vậy,cho nên các nhà  chiêm-tinh Phương Đông khi tới Giêrusalem.đã nói với Vua Hêrôđê rằng:”chúng tôi đã thấy Ngôi Sao của Người ở bên Phương Đông”(Mt 2,2).

   Theo khoa chiêm-tinh Trung Hoa,khi một nhân vật lớn sinh ra,thì trong Thiên-Thị-Viên (và chỉ  ở trong khu vực Thiên-Thị-Viên mà thôi),phải xuất hiện một vì sao mới. Nếu vì sao ấy trong sáng,đẹp đẽ,yên tĩnh,thì đó là ngôi sao của một bậc  đế vương,một bậc vĩ nhân mang lại phúc lợi cho dân chúng. Trái lại,nếu là ngôi sao có ánh sáng đỏ cạch,lại nhấp nháy nhiều,thì đó là một vị “yêu tinh”,tức ngôi sao thủ mệnh của kẻ  gian ác,thất đức,có hành vi kinh thiên động địa,làm tổn hại nhân gian.

   Tinh-quan khi thấy có vì sao lạ  xuất hiện trong khu vực “Thiên-Thị-viên”, dù  là đệ-tinh hay yêu tinh,phải quan sáy cho tường tận,mà  truy xét xem nhân vật vừa xuất sinh đó thuộc vùng nào.địa phương nào,rồi khẩn tấu lên để nhà vua và  triều đình sẽ tùy theo trường hợp mà quyết  định thỏa đáng. Trước đây,các nhà thiên-văn và chiêm tinh Đài Loan cũng đã nhận thấy sao thủ-mệnh của Mao-Trạch-Đông xuất hiện trong “Thiên-Thị-Viên”,nhưng là một thứ “yêu tinh”.Họ theo dõi nó  và biết được đời sống của họ Mao cho tới khi ông nầy qua đời.

..................

   Tại đây,ta có thể nghĩ rằng: chắc chắn đúng vào ngày Chúa Cứu Thế Giáng Sinh,trong “Thiên-Thị-Viên: hẩn phải có một ngôi đế-vương-tinh xuất hiện,đó là “vì sao của Chúa Giêsu”  mà các nhà chiêm-tinh Phương Đông (đối với xứ  Do Thái) đã nói,và các chiêm-tinh-gia Trung Hoa thời  ấy (vào khỏang những năm Tuy-Hòa Thất Bát niên của Thành Đế,hoặc Kiện-Bình Nhất-nhị-tam niên của Ai-đế,nhà  Hán;khi ấy Việt-Nam đương nội-thuộc Bắc Phương) đã nhận ra nói và tâu lên triều đình;việc cũng đã  được ghi vào trúc-thư phân-minh,nhưng ngày nay ta không còn may mắn được đọc,vì những tài liệu lịch sử qúy giá ấy đã bị mất.

   Nhưng đứng về mặt tâm linh,ta có  cần tốn công đi tìm Ngôi Sao Bêlem nữa hay chăng?

Thưa chẳng cần,ví quả thực Vì sao Chúa Giêsu từ ngày Người giáng trần,vẫn hằng chiếu dọi cho mỗi người chúng ta.Aùnh sáng vằng vặc của nó  giúp ta cảm nhận được mỗi ngày một sâu sắc hơn tình Chúa yêu ta, sinh ra vì ta và hy tế cứu  độ ta.

 Đối với các nhà chiêm-tinh Phương Đông xưa,Ngôi sao Bêlem còn có lúc tắt,làm cho họ lo lắng bối rối trên đường lặn lội đi tìm thờ lạy Chúa,nhưng với chúng ta,Vì sao của Chúa chẳng khi nào không bừng bừng soi dọi cho ta. Nếu ơ hờ  chẳng đi theo ánh sao linh chiếu ấy, thì sự  thiệt thòi là do lỗi của ta và theo luật nhân quả,trách nhiệm về lỗi ơ hờ ấy dĩ  nhiên ta chẳng thể đổ cho ai được.

 


Mục Lục Thoáng Suy Tư