LỄ MÌNH MÁU THÁNH CHÚA B
THÁNH THỂ, BẢO CHỨNG TÌNH YÊU
+++
A. DẪN NHẬP
Tuần lễ trước chúng ta đã mừng mầu nhiệm
Chúa Ba Ngôi. Tình yêu Chúa Ba Ngôi bao trùm trên chúng ta bằng việc Ngôi Cha tạo
dựng trời đất muôn vật, Chúa Con xuống thế chuộc tội cứu đời và Thánh Thần thánh
hoá Hội thánh và các tâm hồn. Do đó,
tình yêu Ba Ngôi Thiên Chúa phải là khuôn mẫu của chúng ta. Nhưng thành thực mà
nói, sống yêu thương theo khuôn mầu Ba Ngôi không phải là chuyện dễ. Cảm thông được
sự giới hạn của chúng ta, trước lúc về trời, Đức Giêsu đã hứa :”Này đây, Thầy ở cùng các con mọi ngày cho đến
tận thế” (Mt 28,20).
Và để thực hiện lời hứa ấy, Đức Giêsu đã
lập bí thích Thánh Thể, để lại Mình Máu Ngài làm lương thực và là nguồn sức mạnh
cho chúng ta trong cuộc lữ hành trần gian này. Với bí tích Thánh Thể, Thiên Chúa
nơi Đức Giêsu thực sự ở cùng chúng ta “mọi ngày cho đến tận thế”. Như vậy, Thánh
Thể chính là dấu chứng của một lời hứa, một giao ước đã thành hiện thực và là bảo
chứng của tình yêu.
Thánh Thể là bảo chứng tình yêu của
Thiên Chúa đối với chúng ta. Vậy chúng ta hãy đáp lại tình yêu nhưng không và
quảng đại ấy. Ước gì, từng người chúng ta
hãy ý thức nhiều hơn đến tình yêu Đức Giêsu dành cho chúng ta nơi bí
tích Thánh Thể. Đồng thời, chúng ta hãy giữ trọn giao ước tình yêu với Thiên Chúa
bằng một quyết tâm năng tham dự Thánh lễ và rước lễ mỗi khi có thể. Và nhờ sức
mạnh của Thánh Thể ở trong mình, chúng ta hãy sống yêu thương và chia sẻ cho những
người khác.
B. TÌM HIỂU LỜI CHÚA
+ Bài đọc 1 : Xh
24, 3-8.
Sách Xuất hành tường thuật việc Thiên
Chúa ký giao ước tình yêu giữa Ngài với dân Israel qua trung gian ông Maisen. Thiên Chúa muốn chọn dân Israel làm dân riêng
thuộc quyền sở hữu của Ngài. Nhưng Ngài không ép buộc, con người được hoàn toàn
tự do. Ngài muốn một sự dấn thân tự nguyện.
Nghi lễ ký kết giao ước gồm :
- Trước hết ông Maisen lặp lại các lệnh
Thiên Chúa truyền cho dân phải giữ. Dân
chúng đồng ý ký kết và hô lên :”Mọi lời Đức
Chúa đã phán, chúng tôi sẽ thi hành”.
- Tiếp đến, Maisen viết các lệnh truyền
của Chúa cho dân để lưu truyền mãi về sau.
- Cuối cùng, Maisen truyền giết bò dâng
lễ toàn thiêu và lễ kỳ an cho Thiên Chúa. Ông rảy máu bò trên bàn thờ và trên dân
để ký kết giao ước.
+ Bài đọc 2 : Dt
9,11-15.
Trích đoạn thư Do thái cho chúng ta biết
: Đức Giêsu đã ký kết Giao uớc mới trong máu của Ngài thay thế cho Giao ước cũ.
Trong lễ xá tội của người Do thái, vị Thượng tế một mình bước vào nơi Cực thánh
để hiến dâng của lễ đền tội cho dân chúng. Được Đức Giêsu đảm nhận, vai trò này
được hoàn toàn đổi mới : Cung thánh mới là nhân tính đã được tôn vinh dứt khoát
của Đức Kitô, máu dâng tiến chính là máu của Ngài.
Nhờ máu của Ngài đổ ra, con người được
giải thoát khỏi mọi tội lỗi, được dâng lễ thờ phượng Thiên Chúa và nhận gia tài
vĩnh cửu đã được hứa ban.
+ Bài Tin mừng : Mc
14,12-16.22-26.
Đoạn Tin mừng theo thánh Marcô tường
thuật bữa tiệc Vượt qua cuối cùng của Đức Giêsu. Sau khi đã mô tả chi tiết những
chuẩn bị bữa ăn Vượt qua, thánh sử kể lại việc Đức Giêsu thiết lập bí tích Thánh Thể.
Hằng năm người Do thái tổ chức ăn mừng
lễ Vượt qua để tưởng niệm cuộc giải phóng dân Chúa ra khỏi ách nô lệ của Ai cập.
Đức Giêsu rất tôn trọng lễ Vượt qua này nên đích thân thu xếp mọi chi tiết tổ
chức. Chính trong bữa tiệc này Đức Giêsu đã lập bí tích Thánh Thể. Máu Ngài đổ
ra để đóng dấu cho một Giao Ước Mới :”Đây
là Máu Thầy, máu giao ước đổ ra vì muôn người”.
Biến cố được cử hành không còn phải là
cuộc giải phóng khỏi ách nô lệ Ai cập nữa, mà chính là cuộc giải phóng vĩnh viễn
của nhân loại đã được thực hiện trên thập giá. Con Chiên Vượt qua thực sự,
chính là Đức Giêsu, Đấng bị kết án tử hình vì đã yêu thương nhân loại đến cùng.
C. THỰC HÀNH LỜI CHÚA
Thánh
Thể, bảo chứng tình yêu.
Vào năm 1263, có một linh mục người Đức
đang cử hành Thánh lễ tại một nhà thờ kính thánh Christiana, lúc bẻ bánh trước
khi rước lễ, vị linh mục này đã trông thấy Mình thánh hình bánh đã biến thành
Thân Xác Đức Giêsu tử nạn. Trên thân mình Chúa, máu đang rịn ra qua các vết thương
ở tay chân và cạnh sườn Người. Máu chảy ra làm ướt tấm khăn thánh và mấy lớp khăn
phủ bàn thờ. Vị linh mục vội gấp các tấm khăn kia lại. Nhưng gấp tới đâu thì máu
lại thấm ra tới đó. Cuối cùng máu thấm qua tới 25 lần vải khăn. Vừa cảm động lại
vừa sợ hãi đến nỗi vị linh mục không thể tiếp tục dâng hết thánh lễ được.
Sau đó, ngài đến xin yết kiến Đức Giáo
hoàng Urbanô và tường trình sự kiện lạ lùng ấy. Đức Giáo hoàng liền sai một phái
đoàn, đứng đầu là một Giám mục đến điều tra thực hư. Sau khi xác định là phép lạ,
vị Giám mục đã cho rước Mình Thánh Chúa cùng các khăn bàn thờ đã thấm Máu Thánh
kia về Rôma và đặt tại một nhà thờ dâng kính phép Thánh Thể, và mời gọi giáo dân
đến chầu Mình Thánh liên tục. Sau đó, vào ngày mồng 8 thánh 9 năm 1264, Đức Giáo
hoàng Urbanô đã ra sắc dụ truyền thiết lập lễ kính Mình Máu thánh Chúa Giêsu và
truyền mừng lễ trong toàn thể Hôi thánh.
I. NHỮNG CHUẨN BỊ TỪ
XA.
Hằng năm, người Do thái mừng lễ Vượt Qua
rất trọng thể, cuộc lễ kéo dài tới bảy ngày. Khách thập phương trẩy đến Giêrusalem
mừng lễ rất đông. Có những người ở xa ước được về Giêrusalem mừng lễ ít là một
lần trong đời, giống như người Hồi giáo ngày nay tuốn về La Mecque để mừng lễ của
họ.
Người Do thái gọi lễ Vượt Qua này là lễ
Quốc khánh của toàn dân để kỷ niệm hai biến cố oai hùng vĩ đại nhất của dân tộc.
Hai biến cố ấy là :
1. Giải phóng dân tộc.
Thiên Chúa giải phóng dân tộc thoát ách
nô lệ Ai cập. Ngày đó, Thiên Chúa đã truyền cho ông Maisen và tổ tiên họ : giết
con chiên một tuổi, sung sức nhất, trong sạch nhất, lấy máu nó bôi lên cửa nhà
dân Do thái để được cứu sống. Còn cửa nhà dân Ai cập, không có máu chiên thì các
con đầu lòng bị giết. Sau đó họ ăn thịt chiên với bánh không men lấy sức mạnh vượt
ra khỏi Ai cập để về đất mà Thiên Chúa đã hứa ban cho tổ tiên họ.
2. Lập Giao ước Sinai.
Thiên
Chúa muốn chọn cho mình một dân riêng làm sở hữu, nên Ngài đã lập giao ước
với toàn dân ở núi Sinai. Thiên Chúa đã truyền cho ông Maisen xuống núi thuật lại
lời giao uớc và giời luật của Chúa : Toàn
dân đồng thanh đáp : “Mọi lời Chúa phán,
chúng tôi sẽ thi hành”. Rồi họ ngả chiên bò làm lễ toàn thiêu và lễ hiệp thông.
Họ dâng lễ toàn thiêu bằng thiêu đốt tất
cả lễ vật dâng lên trước nhan Chúa để tuyên xưng Thiên Chúa là Đấng sáng tạo và
làm chủ mọi loài. Ngài đã ban sự sống cho họ, vì thế, họ hoàn toàn phó thác mạng
sống mình và dân tộc mình cho Thiên Chúa. Ông Maisen đã ký kết với Thiên Chúa bằng
cách lấy máu chiên bò : một nửa số máu được rảy trên bàn thờ, tượng trưng phía
Thiên Chúa; một nửa kia được rảy trên toàn dân và Maisen lớn tiếng tuyên bố :”Đây là máu giao ước Chúa lập với anh em”. Sau đó, họ ăn thịt chiên hy tế
trước tôn nhan Thiên Chúa để hiệp thông sự sống của Thiên Chúa (Xh 24,3-8).
II. ĐỨC GIÊSU LẬP PHÉP
THÁNH THỂ
1. Tại bữa Tiệc ly.
Đức Giêsu yêu thương các môn đệ, không
để họ sống bơ bơ trên trần thế nên hứa sẽ ở lại với họ mãi mãi :”Thầy sẽ ở cùng các con mọi ngày cho đến tận
thế”(Mt 28,20). Ngài muốn ở cùng các môn đệ mãi mãi bằng cách ban cho họ một
tặng phẩm, tặng phẩm thần linh.
Người đời trước khi đi xa thường để lại
cho người thân thích một món đồ nào đó để ghi nhớ như một cuốn sách, tấm hình,
cái bút, cái khăn tay hay bất cứ một đồ vật gì.
Cách đây không lâu, đám thợ lặn đã tìm
ra một chiếc tầu Tây ban nha được chế tạo
đã 400 năm nay bị chôn vùi dưới nước ngoài khơi Bắc Ái nhĩ lan. Trong số báu vật tìm được trong tầu, người
ta thấy một chiếc nhẫn đàn ông bằng vàng, trên nhẫn có chạm hình một cánh tay đang
nắm một trái tim với những dòng chữ chư
sau :”Anh không thể cho em điều gì hơn thế nữa”.
Đức Giêsu cũng hành động như
vậy, Ngài muốn để lại cho họ một kỷ vật có một không hai, không phải là món đồ
vật nào mà chính là bản thân Ngài. Đây
chính là lời Đức Giêsu nói với chúng ta : Thầy đã trao ban chính mình Thầy cho
các con trọn vẹn đến mức Thầy không còn thể nào cho các con điều gì hơn thế nữa.
Ngài đã thực hiện trong bữa tiệc này mà
thánh Marcô đã ghi lại:”Đang bữa ăn, Đức
Giêsu cầm lấy bánh dâng lời chúc tụng, bẻ ra, trao cho các ông mà nói:”Anh em hãy
cầm lấy, đây là Mình Thầy”. Và Người cầm chén rượu, dâng lời tạ ơn, rồi trao
cho các ông và tất cả đều uống chén này, đổ ra vì muôn người”(Mc 14,22-24).
Với những lời ấy, Đức Giêsu đã lập phép
Thánh Thể. Rồi Ngài còn truyền cho các môn đệ :”Các con hãy làm việc này mà nhớ đến Thầy” tức là Ngài ban quyền cho
các môn đệ được làm việc cao qúi này để tưởng nhớ đến Ngài.
2. Ý nghĩa bí tích Thánh Thể.
Trong bữa Tiệc ly và cũng là Thánh lễ đầu
tiên do Đức Giêsu cử hành, Ngài đã thiết lập bí tích Thánh Thể và ban quyền chức
Linh mục cho các tông đồ. Từ đó trở đi, cho tới ngày nay, và cho đến tận thế,
trong Thánh lễ, khi Linh mục trịnh trọng
lặp lại những lời Đức Giêsu :”Này là mình Thầy, “Này là Máu Thầy”, tức
thì bánh không còn là bánh, rượu không còn là rượu nữa mà đã trở thành Mình Máu
Chúa Kitô.
Lễ Chúa dâng tại bữa Tiệc ly, trên thánh
giá và lễ các Linh mục dâng bây giờ cũng là một vì “Các con hãy làm việc này mà nhớ đến Thầy” chỉ khác nhau ở cách thức
dâng lễ thôi, nghĩa là trên thánh giá có đổ máu, còn bây giờ thì không.
Như vậy, Đức Giêsu đã tìm ra phương thế
để ở lại với các môn đệ; và qua mọi thời gian, ở lại với tất cả những ai tin vào
Ngài. Vì thế, Thánh Thể được gọi là bí
tích của sự hiện diện. Dưới hình bánh rượu, Đức Giêsu hiện diện luôn mãi với
loài người nơi trần gian. Đây là một chân lý cao siêu vượt quá sự hiểu biết của
trí khôn loài người. Vì vậy, sau truyền phép, Linh mục xướng lên :”Đây là mầu nhiệm đức tin”. Mọi người đều
thưa lên:”Lạy Chúa, chúng con loan truyền
Chúa chịu chết, và tuyên xưng Chúa sống lại, cho đến khi Chúa đến”.
Trong bài ca Tiếp liên của Thánh lễ hôm
nay, Thánh Tôma tiến sĩ đã ca tụng mầu nhiệm Thánh Thể như sau:”Đây là tín điều dạy người Kitô hữu, rằng Bánh
trở nên Thịt Chúa và Rượu trở nên Máu Chúa.
Thịt Chúa là của ăn, Máu Ngài là thức uống, nhưng Chúa Kitô vẫn còn đầy đủ dưới
mỗi sắc hình. Lạy Chúa Giêsu là mục tử tốt lành, là Bánh thực, xin Ngài thương
xót, chăn nuôi và bảo vệ chúng con, xin Ngài ban cho chúng con nhìn thấy những điều
thiện hảo trong cõi nhân sinh” (Bài Lauda
Sion do thánh Tôma Aquinô soạn tại Orvieto năm 1264).
III. BÀI HỌC RÚT RA
TỪ THÁNH THỂ.
1. Thánh Thể và hiệp thông.
Bí tích Thánh Thể cũng là một dấu chỉ
: dấu chỉ của sự hiệp thông. Hiệp thông
có nghĩa là nên một. Nói cách khác, bí tích Thánh Thể là dấu chỉ của sự nên một,
của sự hiệp nhất, như Hội thánh luôn tuyên xưng và cầu nguyện rằng:”Chúng con cúi xin Cha cho Thánh Thần liên
kết chúng con nên một khi chúng con dự tiệc
Mình và máu Đức Kitô”(Kinh Tạ ơn II) Hay :”Và khi chúng con được Mình và
Máu Con Cha bổ dưỡng, được đầy tràn Thánh Thần của Người, xin cho chúng con trở nên một thân thể và một tinh
thần trong Đức Kitô”(Kinh Tạ ơn III).
Chính Đức Giêsu đã từng nói:”Ai ăn thịt Ta và uống máu Ta thì ở trong Ta
và Ta ở trong kẻ ấy”(Ga 6,56). Động từ “ở trong” mà Chúa nói, diễn tả mạnh mẽ ơn hiệp thông. Có ai trong chúng
ta dám khẳng định dứt khoát và mạnh mẽ như Đức Giêsu ? Dẫu là tình yêu mặn nồng của đôi lứa yêu nhau
hay ngay cả vợ chồng đi nữa, có chắc là họ ở trong nhau như Chúa ở trong ta và
ta ở trong Chúa ? Chỉ có bí tích Thánh Thể làm nên sự hiệp thông kỳ diệu, sự hiệp
thông toàn vẹn : Chúa với ta và ta với Chúa : một thân thể không thể tách lìa.
Trong bí tích Thánh Thể, ta không chỉ
nên một với Chúa mà thôi, nhưng còn với anh chị em của mình nữa. Vì khi cùng
chia sẻ một tấm bánh là chính thân mình Chúa Kitô, tất cả mọi người sẽ nên những
chi thể của Ngài. Thánh Phaolô đã từng nói : Tất cả chúng ta tuy nhiều nhưng cùng
chia sẻ một tấm bánh, vì thế chúng ta làm nên một thân mình. Thân mình mầu nhiệm
này sẽ được sống nhờ sức sống của Chúa Kitô là chính Thánh Thần của Chúa Kitô mà
Ngài ban cho ta.
Bởi thế, trong Chúa Kitô, nhờ Thánh Thể
của Người, tất cả chúng ta thật xứng đáng gọi Thiên Chúa là Cha, còn ta chỉ là
một với nhau , cùng làm con một Cha (Lm Ng. minh Hùng).
2. Thánh Thể và yêu thương.
Con người ta ai cũng có nhu cầu yêu,
nghĩa là nhu cầu yêu và được yêu, mà không yêu là chết. Nhưng khi yêu người ta
không dựa trên cơ sở lý luận mà chỉ theo cảm tình. Chính vì thế, Blaise Pascal đã nói:”Con tim có những lý lẽ của nó mà lý trí không
thể hiểu được”. Tình yêu mạnh hơn sự
chết. Với sự thúc đẩy mạnh liệt của tình
yêu, người ta có thể làm những việc mà không ai có thể nghĩ tới. Chỉ tình yêu mới
có thể cắt nghĩa được những hành động đó.
Thiên Chúa cũng yêu chúng ta bằng tình
yêu như vậy đó. Tình yêu mà Thiên Chúa lắm lúc cũng có vẻ “điên khùng” như thế, vượt
qua mọi lý luận của lý trí con người như tình yêu đôi lứa. Thật vậy, nhìn lại mối
tương quan giữa Thiên Chúa và loài người, chúng ta sẽ thấy trong mối tương quan
này, Ngài không nhận lại bất cứ một điều gì. Chỉ vì yêu loài người chúng ta, Ngài
đã làm những việc mà trí khôn con người không thể tưởng tượng được, đó là việc
Ngài từ bỏ vinh quang của một vì Thiên Chúa, nhập thể làm một con người nghèo hèn
ở giữa chúng ta (x. Pl 2,6-7).
Cuộc đời Đức Giêsu, dù xét một cách toàn
thể hay từng chi tiết, chúng ta thấy Ngài sống hoàn toàn vị tha, nghĩa là vì
tình yêu với Chúa Cha và đối với chúng ta. Cụ thể nhất là cái chết thê thảm và
nhục nhã trên thập giá của Ngài. Hơn thế
nữa, Ngài còn để lại chính thịt máu Ngài làm của ăn cho từng người chúng ta như
Ngài phán:”Ta là Bánh hằng sống từ trời
xuống; ai ăn bánh này, thì sẽ sống đời đời. Và bánh Ta ban, chính là thịt Ta để
cho thế gian được sống”(Ga 6,51).
Hành vi này là của Đức Giêsu, quả thật đã vượt quá suy luận của con người đến nỗi
ngay các môn đệ của Ngài cũng phải thốt
lên:”Lời chi mà sống sượng thế, ai nào có
thể nghe nổi”(Ga 6,60).
Thiên Chúa cảm thông và thương yêu chúng
ta như vậy, lẽ nào chúng ta không cảm thông và yêu thương nhau ? Tình yêu của Đức
Giêsu có hai chiều kích : yêu Chúa Cha và yêu con người. Lẽ nào chúng ta là con
người với nhau lại chỉ quan tâm đến Thiên
Chúa mà không quan tâm đến nhau ?
Là một Thiên Chúa yêu thương,
chắc chắn Ngài muốn chúng ta yêu thương nhau, quan tâm đến nhau hơn là quan tâm
đến Ngài. Tại sao ? Vì những người chung quanh chúng ta cần tình yêu và sự quan tâm của chúng ta hơn Ngài rất nhiều. Ngài là Thiên Chúa – Đấng
không thiếu thốn sự gì và cũng không hề ích kỷ - Ngài không cần tình yêu và sự quan
tâm của chúng ta cho bằng những người
chung qyanh đang chung sống với chúng ta. Tại sao chúng ta lại quá quan tâm đến
Ngài mà bỏ rơi anh chị em mình ? Trong thực tế, chính khi ta yêu thương và quan
tâm đến anh chị em mình, là chúng ta yêu mến Chúa. Nếu yêu mến Thiên Chúa thì hãy
bắt chước Đức Giêsu : chẳng những chấp nhận chịu khổ để anh chị em mình đỡ khổ,
mà còn trở nên “của ăn” cho anh chị em mình nữa.
3. Thánh Thể và chia sẻ.
Với bí tích Thánh Thể, Đức Giêsu trao
ban trọn vẹn và hoàn toàn con người của Ngài cho chúng ta, để nhờ Ngài chúng ta
được thông phần vào sự sống của Thiên Chúa
và được sống đời đời như Ngài quả quyết:”Ai
ăn thịt Ta và uống máu Ta, thì có sự sống đời đời, và Ta, Ta sẽ cho kẻ ấy sống lại ngày sau hết”(Ga 6,54).
Ngài yêu thương chúng ta đến nỗi đã tự hủy mình đi để trở nên tấm bánh và ao ước
được chúng ta ăn, để chúng ta được nên một với Ngài. Vì thế, trong một đoạn Tin
mừng ngắn hôm nay, động từ “ăn” được
lặp lại tới 9 lần.
Như vậy, “ăn và uống máu” Đức Giêsu chính là suy niệm Lời và đời sống của Ngài
để dần dần thay thế “chất tôi” thành “chất Ngài”, biến “tôi” thành “Ngài”.
Nói cách khác, đó là được trở
nên đồng hình đồng dạng với Đức Kitô, nên giống Đức Kitô mọi đàng để có thể nói
như thánh Phaolô :”Tôi sống nhưng không
phải tôi mà là chính Đức Kitô sống trong tôi”. Giống Đức Giêsu là giống Thiên
Chúa, mà “Thiên Chúa là Tình yêu”(1Ga 4,8.16). Tình yêu ở đây là thứ tình yêu
hoàn toàn vị tha nghĩa là trở nên “chiếc
bánh bị ăn” (pain mangé) như Đức Giêsu
(theo cách nói của cha Antôn Chevrier, tu hội Prado) để rồi mỗi người chúng ta
sẽ trở nên “con người bị ăn thịt đi”(homme
mangé) để phục vụ những người khác.
Truyện : Giới Tử Thôi cắt thịt đùi
mình.
Trên bước đường lưu vong, trốn ra ngoài
nước, công tử Trùng Nhĩ và bọn bề tôi trải qua rất nhiều cam go, lầm than, khổ
sở, đói khát.
Không tiền bạc, hết lương thực, bọn người
này phải đi ăn xin. Một hôm đói quá, đói đến lả người, cả bọn cơ hồ không đi được
nữa. Trùng Nhĩ phải kiếm gốc cây có bóng mát gối đầu vào đùi Hồ Mao mà nằm. Bọn
bề tôi bảo nhau đi bứt rau sam về luộc ăn. Trùng Nhĩ nuốt không trôi. Bỗng Giới
Tử Thôi mang một bát thịt nóng hổi đến dâng. Trùng Nhĩ ăn ngon lành ! Ăn xong,
khoẻ khoắn liền hỏi Giới Tử Thôi :
- Nhà ngươi lấy đâu được thịt ngon như
thế ?
Giới Tử Thôi chỉ vào đùi mình, thưa :
- Ấy là thịt đùi của tôi đó. Tôi nghe
rằng : người hiếu tử bỏ thân thờ cha, người trung thần bỏ thân thờ vua. Nay Công
tử đói không có gì ăn nên tôi phải cắt thịt đùi dâng cho Công tử
(Thanh Lan Võ ngọc Thành, Nhân
vật Đông châu, 1968, tr 324)
4. Thánh Thể và Thánh lễ
Đức Giêsu ví Thánh Thể như bàn tiệc thịnh
soạn đã dọn sẵn, mời chúng ta đến tham dự, hoàn toàn miễn phí. Nhưng có những
người đã từ chối lời mời gọi thân tình này, họ viện ra những lý nọ lẽ kia không
chịu đến tham dự (x. Lc 14,16-24). Chúa mời gọi ta đến dự tiệc thánh là có ý
tìm lợi ích cho linh hồn chúng ta : phép Thánh Thể Chúa lập ra là một bảo đảm ơn cứu chuộc như Ngài nói:”Ai ăn thịt Ta và uống máu Ta, thì có sự sống
đời đời, và Ta, Ta sẽ cho sống lại ngày sau hết” (Ga 6,54).
Chúa thiết tha mời ta tham dự Thánh lễ
và rước lễ để được ơn phần rỗi, nhưng ngoài ra Ngài lại con răn đe :”Nếu các ngươi không ăn thịt Con người và uống
máu Người, các ngươi không có sự sống
nơi mình”(Ga 6,53). Chúa răn đe như vậy không có ý tìm lợi ích cho Ngài vì
Ngài không còn thiếu gì nhưng cho chúng ta mà thôi.
Một lần thánh Phanxicô chầu Thánh Thể,
được nghe tiếng Chúa hỏi :”Hỡi Phanxicô sao con mê Cha như điên như cuồng như vậy”?
Thánh Phanxicô trả lời:”Lạy Chúa, xét về yêu, thì Chúa còn điên hơn con”.
Lm Giuse Đinh lập Liễm
Giáo xứ Kim phát
Đà lạt