Lời Sống
Tháng Mười 2023
"Thế thì của Xê-da,
trả về Xê-da; của Thiên Chúa, trả về Thiên Chúa." (Mt 22,21)
Chúa Giê-su đã vào thành Giê-ru-sa-lem, được dân chúng tung hô
như “Con vua Đa-vít”, một danh hiệu hoàng gia mà Tin mừng Mát-thêu gán cho Đức
Ki-tô, Người đến để công bố Vương quốc Thiên Chúa sắp đến.
Trong bối cảnh này đã diễn ra một cuộc đối thoại đặc biệt giữa
Chúa Giê-su và một nhóm người, trong số đó một số người thuộc nhóm Hê-rốt, những
người khác thuộc nhóm Pha-ri-sêu, hai nhóm có quan niệm khác nhau về quyền thế
của hoàng đế Rô-ma: họ hỏi Người có nên
hay không nên nộp thuế cho hoàng đế, để buộc Người phải đi theo phe thuận hoặc
chống lại Xê-da và như vậy có cớ để tố cáo Người.
Nhưng Chúa Giê-su trả lời bằng một câu hỏi khác về hình khắc
trên đồng tiền lúc đó. Vì hình đó là hình của hoàng đề, nên Người trả lời:
"Thế thì của Xê-da,
trả về Xê-da; của Thiên Chúa, trả về Thiên Chúa."
Nhưng điều gì là của Xê-da và điều gì là của Thiên Chúa?
Chúa Giê-su nhắc đến tính ưu việt của Thiên Chúa: bởi vì trên đồng
tiền Rô-ma có in hình của hoàng đế, cũng thế nơi mỗi người đều có in hình ảnh
Thiên Chúa.
Chính truyền thống Do-thái khẳng định rằng mỗi người đều được dựng
nên theo hình ảnh Thiên Chúa (St 1, 26), khi dùng thí dụ hình ảnh in trên đồng
tiền: “Khi một người đúc tiền với cùng một khuôn, thì những đồng tiền đó đều giống
nhau, nhưng vị vua trên các vua, Đấng thánh đáng được chúc tụng, đã đúc mỗi người
với cùng một khuôn như con người đầu tiên, và không ai bằng bạn hữu của Thiên
Chúa” (Mishnà Sanhedrin 4,5)
Như vậy chúng ta chỉ có thể dâng hiến cho Thiên Chúa chính con
người chúng ta, chúng ta chỉ thuộc về Người và nơi Người chúng ta tìm được tự
do và phẩm giá của mình. Không quyền bính nhân loại nào có thể đòi hỏi cùng một
lòng trung thành như vậy.
Nếu có người nào biết Thiên Chúa và có thể giúp chúng ta dành
cho Thiên Chúa đúng chỗ của Người, thì người đó vẫn là Chúa Giê-su. Đối với Người:
“[…] mến yêu có nghĩa là chu toàn ý muốn của Chúa Cha, bằng cách hiến cho Người
trí tuệ, cõi lòng, sức lực, chính cuộc sống: dâng hiến mọi sự cho chương trình
mà Chúa Cha đã dành cho Người. Tin mừng cho chúng ta thấy Chúa Giê-su luôn luôn
và hoàn toàn hướng về Chúa Cha […] Người cũng đòi chúng ta như vậy: mến yêu có
nghĩa là thực thi ý muốn của người mình yêu, không nửa vời, bằng tất cả con người
chúng ta. […] Theo đó Người đòi chúng ta tính triệt để cao độ nhất, bởi vì
không thể dâng lên Thiên Chúa điều gì ít hơn là mọi sự: tất cả tấm lòng, tất cả
tâm hồn, tất cả trí khôn” (C. Lubich, Lời sống tháng mười 2002).
"Thế thì của Xê-da,
trả về Xê-da; của Thiên Chúa, trả về Thiên Chúa.".
Biết bao lần chúng ta đứng trước những tình trạng khó sử, những
chọn lựa khó khăn liều mình làm cho chúng ta rơi vào cám dỗ của những lối thoát
dễ dàng. Cả Chúa Giê-su cũng bị thử thách trước hai giải quyết xung khắc nhau,
nhưng đối với Người thì rõ rệt: ưu tiên dành cho Nước Thiên Chúa ngự đến, với
tình yêu là trên hết.
Chúng ta hãy để cho Lời này vấn nạn chúng ta: cõi lòng chúng ta
có bị chinh phục bởi danh tiếng, bởi sự nghiệp mau qua, bởi sự ngưỡng mộ những
người thành công, bởi ảnh hưởng của người khác không? Có lẽ chúng ta dành cho sự
vật chỗ dành cho Thiên Chúa sao?
Với câu trả lời, Chúa Giê-su đề xướng một bước đột phá, mời gọi
chúng ta phân định nghiêm chỉnh và sâu xa về bậc thang giá trị của ta.
Trong tận thâm sâu của lương tâm ta có thể lắng nghe một tiếng
nói, đôi khi nhỏ nhẹ và đôi khi bị những tiếng khác xen lẫn. Nhưng chúng ta có
thể nhận ra tiếng đó: đó là tiếng thúc đẩy chúng ta không ngừng tìm kiếm những
con đường của tình huynh đệ và khuyến khích ta lặp lại chọn lựa này, cả khi phải
đi ngược dòng.
Đó là một việc tập luyện cơ bản để xây dựng nền tảng cho việc đối
thoại đích thực với người khác, để cùng nhau tìm được những câu trả lời cho cuộc
sống phức tạp. Điều này không có nghĩa là rút lui khỏi những trách nhiệm của
mình đối với xã hội, mà hiến mình phục vụ vô vụ lợi cho lợi ích chung.
Trong cuộc tù đày đưa đến chỗ tử hình vì chống đối chủ nghĩa quốc
xã tại Đức quốc, ông Dietrich Bonhoeffer đã viết cho người hôn thê: “Tôi không
hiểu một đức tin trốn tránh thế gian, mà một đức tin chống cự nơi thế gian và mến
yêu cùng trung thành nơi trần gian, mặc cho tất cả những gian khổ mà đời này
đem lại cho chúng ta. Cuộc hôn nhân của chúng ta phải là lời thưa vâng với thế
giới của Thiên Chúa, phải củng cố trong ta lòng can đảm làm việc và tạo nên cái
gì trên trần gian. Anh sợ là những Ki-tô hữu chỉ sống trên đời này bằng một
chân, thì họ cũng sẽ chỉ ở trên trời với một chân thôi” (Lettera alla
fidanzata, Queriniana, Brescia 1992, 48).
Do Letizia Magri và nhóm
Lời Sống thực hiện